“Đứng lại.” Lục Chuẩn đứng ở cửa Tàng Kim Các, “Đưa đến Vô Danh Cư à?”
Đệ tử xách tráp đồ ăn, gật gật đầu, Lục Chuẩn giở tay ra đếm, hôm đó Dung Lạc Vân vội vàng chạy đến Hạn Châu, từ khi quay lại đã ba ngày không rời khỏi Vô Danh Cư, thật là thần bí.
“Đưa cho ta.” Cậu nhận lấy tráp đồ ăn, quyết định đích thân đưa đến.
Vào thu chưa bao lâu mà cây ngân hạnh đã rụng lá rồi, vàng chói cả sân, giống như là những chiếc quạt rơi xuống sỏi trắng vậy. Lục Chuẩn đẩy cửa, cảnh sắc tao nhã này quả thật rất đẹp, khiến cậu không nỡ lòng nào giẫm lên những phiến lá ấy.
Đi đến trước cửa sổ, cậu khẽ gọi: “Nhị ca?”
Cánh cửa hé mở, bên trong truyền ra tiếng nói: “Ta đây, vào đi.”
Lục Chuẩn vòng ra cửa chính vào trong phòng: “Nhị ca, dùng cơm đi.” Cậu đặt tráp thức ăn lên bàn, cá cơm chiên giòn, cháo trắng, chỉ có hai món, “Như vậy làm sao mà đủ chứ, nhà bếp lại lén lười biếng rồi sao?”
Dung Lạc Vân nói: “Mấy ngày nay ta luyện công, ăn no dễ buồn ngủ.” Sau khi rửa tay cũng không lau khô, đi đến bên bàn, vẩy nước lên mặt Lục Chuẩn như đang chọc trẻ con, “Sao lại là đệ tới đưa cơm?”
Đã từng nói Lục Chuẩn như một con chó đất, đùa giỡn chút xíu thôi là từ đầu đến chân đều không nhịn được mà hớn hở. Miệng cậu như bôi mật, trả lời không biết xấu hổ: “Đệ nhớ Nhị ca.”
Đang ngồi đối diện với cửa sổ, thấy bên ngoài trời trong xanh không mây, trời thu mát mẻ, rất thích hợp để thả diều. Lục Chuẩn nhất thời phấn chấn, biết Dung Lạc Vân có một con diều, liền xoay mặt nhìn về phía bức tường.
Cậu sửng sốt, con diều yến kia ngày ngày đều treo ở đó, vậy mà đã dời chỗ rồi.
Đáng sợ hơn là, thứ thay thế ấy mà là một bức họa của Hoắc Lâm Phong.
“Nhị ca!” Cậu hốt hoảng la toáng lên, làm Dung Lạc Vân cắn phải lưỡi. “Tại sao ở đó lại treo tranh?!” Ý của cậu là, trong phòng ngủ của Dung Lạc Vân huynh tại sao lại treo tranh vẽ Hoắc Lâm Phong.
Dung Lạc Vân lại hiểu sai ý: “Bởi vì ở đó đối diện với giường ngủ, ta nằm xuống là có thể ngắm được.”
Lục Chuẩn trố mắt, ngắm tranh vẽ Hoắc Lâm Phong ư? Mai lan cúc trúc, tùng bách xanh tươi, mỹ nhân yêu kiều, ngắm mấy cái này không được sao? Chẳng lẽ bức họa này ẩn giấu huyền cơ gì chăng?
Cậu đứng dậy đi đến chỗ bức tường, ngước mặt nhìn chăm chú, thấy được lạc khoản trên bức tranh. Lâm Phong ta yêu, “ta yêu” là ý gì?
Sắc mặt tiểu thần tài trắng bệch, xoay người lại, nhìn về phía Dung Lạc Vân như một con ngỗng ngờ nghệch. Đợi đối phương ăn no gác đũa, cậu hỏi: “Nhị ca, lát nữa đệ đi kiếm họa sư, vẽ một bức tranh của đệ, huynh treo đệ lên nha?”
Dung Lạc Vân lau miệng: “Ta treo tranh của đệ lên làm gì?”
Lục Chuẩn liền nói: “Vậy huynh treo tranh Hoắc Lâm Phong làm gì! Trừ tà hay sao?!”
Giọng nói sang sảng làm hỉ thước trên xà nhà phải rời tổ bay đi, rèm che mỏng nhẹ cũng phải đung đưa qua lại. Dung Lạc Vân lại rất điềm nhiên, bốc một quả hạnh khô bỏ vào miệng, chóp chép nói: “Hoắc Lâm Phong về Tái Bắc rồi, ta không gặp được nữa nên nhìn tranh nhớ người.”
Đáp thế này chẳng bằng không đáp, kiểu gì cũng làm tiểu thần tài tức xì khói.
Lòng Lục Chuẩn hỗn loạn, xoắn bện vào nhau, cậu ôm đầy một bụng nghi ngờ nhưng lại tắc trong miệng không nói được. Cậu bước ra khỏi phòng ngủ, đi ra ngoài, giẫm lên những chiếc lá vàng trên sỏi vụn, vừa ra khỏi biệt uyển thì nhìn thấy nhóc con Điêu Ngọc Lương.
“Lão Tứ, lại đây!”
Điêu Ngọc Lương mặc một chiếc áo mới, nghe tiếng chạy tới, đắc ý hỏi: “Tam ca, thấy xiêm y của đệ có đẹp không?”
Lục Chuẩn khen: “Đẹp đấy, thiếu niên phong lưu chính là như vậy nè.” Khen xong chợt nhanh trí, “Xiêm y đẹp như vậy cần đeo một miếng ngọc bội tinh xảo, Tam ca tặng cho đệ một cái nhé?”
Điêu Ngọc Lương vui mừng nói: “Đi thôi, đến Tàng Kim Các nào!” Cậu khoác cánh tay Lục Chuẩn, nhưng lại bị đối phương kéo lại, ôm lấy vai. Lục Chuẩn quàng vai cậu, hỏi: “Trước tiên đệ kể ta nghe, Nhị ca với Hoắc Lâm Phong là như thế nào?”
Thấy Điêu Ngọc Lương tỏ vẻ không hiểu, Lục Chuẩn hỏi thẳng: “Nhị ca và Hoắc Lâm Phong có phải rất thân thiết không? Ví dụ như thường xuyên gặp mặt hay gì đó?”
Gặp mặt mà cũng tính là thân thiết à, Điêu Ngọc Lương nói: “Còn hôn trán nữa kìa.”
Mắt của tiểu thần tài suýt nữa nứt ra, đối diện với một đứa nhóc ngây thơ còn hôn không nổi nữa, hai nam tử thành niên vậy mà còn hôn trán ư?! Dung Lạc Vân thương mình, chiều chuộng mình, sủng ái mình, nhưng trước giờ chưa từng hôn trán mình…
Lục Chuẩn hỏi: “Còn gì nữa không?”
Điêu Ngọc Lương nhớ lại thật kĩ: “Lần đầu tiên đi Linh Bích Thang, Nhị ca rơi xuống nước bị kinh sợ, Hoắc đại ca đã ôm huynh ấy dỗ dành rất lâu. Lần thứ hai đến Linh Bích Thang, Nhị ca và Hoắc đại ca nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà đệ không đoán ra.”
Lục Chuẩn ôm Điêu Ngọc Lương chặt hơn: “Mau kể đi, Tam ca đoán giúp đệ.”
Điêu Ngọc Lương khẽ nói: “Khi đệ luyện binh xong lên bờ, Nhị ca nằm trong xe ngựa, giống như mệt lắm vậy á, quái lạ là trên người huynh ấy còn có rất nhiều vết đỏ.” Cậu khua tay ở cổ và ngực, “Nhị ca nói là do đấu võ với Hoắc Lâm Phong mà ra, nhưng sau đó đệ nghĩ, tóc huynh ấy cũng ướt, ngón tay cũng sun lại, nhất định là đã từng xuống nước.”
Lục Chuẩn hít sâu một hơi, trong đầu chỉ còn lại hai chữ —— vết đỏ.
“Kỳ lạ nhất là, sau đó Nhị ca còn một mình xuống nước.” Điêu Ngọc Lương nói, “Đệ còn nhận ra là, buổi tối hai người họ toàn đẩy đệ ra, bảo đệ đi ngủ một mình. Lần Nhị ca bị bệnh, Hoắc đại ca còn lén lút tới chăm sóc, vừa ôm vừa hôn, đệ nhìn thấy hết.”
Nói thêm một câu là sắc mặt Lục Chuẩn ảm đạm đi một phần, tiểu thần tài biến thành tiểu ôn thần.
Cậu không còn là một đứa trẻ ngây thơ vô tri nữa, nghe được những tình tiết đó còn cần phải đoán nữa sao. Lục Chuẩn quay đầu đi vào trong, không vào phòng, mà đi đến trước cửa sổ đẩy hai cánh cửa ra.
Trong phòng, Dung Lạc Vân đứng trước bức họa, đang ngước mặt lên nhìn vị tướng quân đã quay về Tái Bắc.
Lục Chuẩn lên tiếng: “Nhị ca, có phải cả ngày huynh đều thế này không?”
Cơ thể Dung Lạc Vân không hề nhúc nhích: “Phải, nhìn bao nhiêu cũng không đủ.”
Thừa nhận thẳng thừng, không hề che giấu, khiến Lục Chuẩn trở tay không kịp. “Vậy huynh và Hoắc Lâm Phong…” Lục Chuẩn do dự nói, “Là quan hệ gì…”
Dung Lạc Vân nói: “Lưỡng tình tương duyệt.”
Nếu câu chữ của Điêu Ngọc Lương là kim châm, vậy thì lời thừa nhận của Dung Lạc Vân chính là một cái búa tạ. Lục Chuẩn vịn song cửa, kinh hoàng, sợ hãi, hai phiến môi run rẩy không nói nên lời.
Một lúc sau mới nhả ra hai chữ “Đoạn tụ”.
Dung Lạc Vân xoay mặt lại nhìn, nụ cười ôn hòa, gật nhẹ đầu. “Khăn đỏ váy xanh” (chỉ phái nữ) không phải sở thích của y, trên đời này, y cũng chỉ muốn đoạn tụ với một mình Hoắc Lâm Phong mà thôi.
Dựa theo tính cách của y thì chuyện này tuyệt đối không nên tuyên bố ra