Tại địa phận Liên Châu, khẩu âm của người bản địa nghe rất thú vị, mềm mỏng khẽ khàng, âm đuôi thanh thoát. Lục Chuẩn ở bên đường mua hai quả lê, sau đó miệng chóp chép bắt chước: “Vừa giòn vừa ngọt, lê thơm nhuận họng.”
Dung Lạc Vân nhai một quả: “Lão Tam, đi đường quan.”
Hai người đi ra khỏi rừng, đến đường quan, ngựa chạy chầm chậm, mệt mỏi lê bước. Ánh ráng chiều dần tan biến, đêm xuống rồi, dịch quán bên đường quan treo đèn lồng màu vỏ quýt.
Dung Lạc Vân xoay người xuống ngựa, giao ngựa cho tiểu nhị ở dịch quán, Lục Chuẩn đi theo, quan tâm nói: “Dịch quán có phòng thượng hạng nào trống không?”
Tiểu nhị đáp: “Có thì có, nhưng mà giá cả khá cao.”
Lục Chuẩn vừa nghe liền mất hứng, Tái Bắc đánh trận, hàng hóa sản xuất đại trà đều chuyển về phía Bắc, những vật tư vận chuyển đều giảm bớt trên diện rộng, kinh doanh sụt giảm mà còn nâng giá, đây là đạo lý phương nào vậy.
Tiểu nhị nói: “Tại khách quan không biết đấy thôi, chính là vì Tái Bắc đánh trận đó.” Dù không gian mờ tối nhưng vẻ mặt đắc ý cũng không thể che giấu được, “Con trai Định Bắc Hầu, Hoắc Lâm Phong Hoắc tướng quân, khách quan có biết không?”
Dung Lạc Vân bỗng nhiên ngước mắt, ba chữ “Hoắc Lâm Phong” thốt ra từ trong miệng người lạ khiến y bất ngờ không kịp phòng bị. Xách giỏ trúc, móng tay khẩy hoa văn mây tre, y lắc đầu.
“Hoắc tướng quân về Tái Bắc đánh trận, các dịch quán dọc đường đều được kiêu vệ quân thuê hết, dịch quán của chúng tôi cũng là một trong số đó.” Tiểu nhị kể lại giống như đang kể một chuyện vinh quang nào đó, “Đây là do triều đình chỉ thị, dịch quán nào Hoắc tướng quân đã ngủ lại cũng đều tăng giá.”
Hóa ra là thế, Lục Chuẩn nghe xong lại càng mất hứng hơn, đâm thọc một câu: “Phòng Hoắc Lâm Phong ở tăng giá, vậy giường hắn từng ngủ, thùng gỗ hắn từng tắm, thìa hắn từng xúc lấy ra thắp hương luôn đi!”
Tiểu nhị cãi không lại, nên dắt ngựa trốn ra hậu viện, chỉ nói vài ba câu mà trời đã tối đen như mực rồi. Dung Lạc Vân và Lục Chuẩn tiến vào trong dịch quán, đã đói lả rồi, trước tiên dùng cơm ở lầu một.
Xung quanh chỉ vỏn vẹn có một cái bàn có người ngồi dùng cơm, vô cùng vắng vẻ, nói cái gì cũng có thể nghe thấy hết. Dung Lạc Vân yên lặng uống trà, giỏ trúc đặt trên ghế, đậy nắp lại, thoang thoảng mùi động vật sống.
Lục Chuẩn tò mò suốt đường đi, nhịn gần chết rồi, bèn thò tay mở he hé cái nắp ra. Xoạch, vừa mở ra được một khe nhỏ là lập tức đậy lại, bên trong giỏ trúc vậy mà là một con sói!
“Nhị ca, huynh đem nó đi làm gì?!” Cậu đè thấp giọng, “Đâu được đem thú vật sống vào đây đâu!”
Dung Lạc Vân nhấp ngụm trà: “Đệ cũng không phải vật sống đấy à?” Đang nói chuyện thì đồ ăn được bưng lên, y đưa sang một bát cơm nóng hổi, “Ăn đi, thú vật sống.”
Lục Chuẩn không trêu chọc được, ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng ánh mắt cứ nhìn chòng chọc giỏ trúc. Đường sá xóc nảy vậy mà con sói này chưa hề thò đầu ra, cũng chưa từng gầm gừ tiếng nào.
Mới nãy mở nắp ra nhìn, hình như còn đang ngủ nữa?
Cậu hỏi: “Nhị ca, sao sói con im lặng quá vậy?”
Dung Lạc Vân nói: “Bị đánh chết rồi.”
Lục Chuẩn hết hồn làm rơi cả đũa, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, vị ca ca này thật tàn nhẫn quá đi. Chợt nghĩ, ở trong mắt Nhị ca mình cũng là “thú vật sống”, nếu mình quấy rầy huynh ấy, có phải cũng sẽ bị ăn một chưởng chết tươi không?
Tiểu thần tài run rẩy, cánh gà, bụng cá, đọt rau non, tất cả đều gắp hết vào bát Dung Lạc Vân. Dung Lạc Vân giương mắt lên nhìn Lục Chuẩn, cậu ta cười mỉm chi, giống như mấy cô nương giỏi đoán ý khách trong Triều Mộ Lâu.
Dung Lạc Vân là một khách quan vô tình, chỉ lo ăn uống, bây giờ lại bắt đầu gặm cánh gà. Vừa cắn đứt đầu cánh, bàn bên cạnh vang lên tiếng cốc chén va chạm, uống rượu nói chuyện sang sảng như chốn không người.
Một người trong đó nói: “Vẫn là Giang Nam thái bình, cái nơi giá rét kia đúng là khắc nghiệt.”
Một người khác phụ họa: “Hết cách rồi, huynh đệ chúng ta buôn bán da thú, sao có thể không chịu cái khổ ấy được chứ.” Rót đầy rượu, men say hòa lẫn với bực dọc, “Phía Bắc còn đang đánh trận, thôi bỏ đi, chúng ta phải mau sớm về Giang Nam trú đông vậy.”
Nói xong câu này, gã nở nụ cười đầy ẩn ý, dường như còn có một chút hạ lưu. “Huynh trưởng cũng không đem theo vợ con à?” Người nhỏ tuổi hơn nói, “Nghe nói huynh trưởng ở Giang Nam có nhà khác, còn cưới mỹ thiếp phải không?”
Dung Lạc Vân dỏng tai nghe, mặt thì cúi gằm, giống như đang chuyên tâm ăn, nhưng thật ra đã nghe không sót chữ nào. Đây là những người làm ăn thường xuyên đi khắp trời nam đất bắc, ở quê nhà có vợ con đề huề, còn ở Giang Nam thì có nhà riêng, đúng là những kẻ phụ tình.
“Đệ đệ có nghe nói chưa, Hoắc tướng quân kia lúc trước đã từng ở đây đấy.” Người lớn tuổi hơn nói, “Hoắc tướng quân nếu một đi không trở lại thì kiều thê, tình nhân ở Tây Càn Lĩnh của ngài ấy sẽ cô đơn biết bao?”
Lục Chuẩn nghe thế liền liếc mắt nhìn Dung Lạc Vân, trái tim “dưa đơn trứng chiếc” hơi run rẩy. Không đợi cậu xoa dịu thì gã kia tiếp tục nói: “Nghe nói Hoắc tướng quân không thích ‘tìm hoa hỏi liễu’, giữ mình rất trong sạch.”
Một người khác phản bác: “Trên đời làm gì có đàn ông nào như thế, chỉ giấu diếm cả thôi.” Sau đó khẽ giọng nói một cách bí mật, “Đó là làm cho bên trên nhìn thôi, đường đường là tiểu Hầu gia, nữ nhi phải cưới chắc chắn là danh môn khuê tú, nói không chừng còn là công chúa, sao mà dám để cái danh phong lưu truyền ra ngoài được?”
Câu chữ lọt hết vào tai, Dung Lạc Vân gác đũa, lườm sang bên cạnh. Lục Chuẩn sợ sẽ có huyết án xảy ra, lặng lẽ kéo tay áo Dung Lạc Vân.
Dung Lạc Vân hất ra: “Ta mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi.”
Lục Chuẩn lập tức đứng dậy, xách tay nải và giỏ trúc về phòng, đóng kĩ cửa, ôm sói con ra đặt trên sạp. “Nhị ca, huynh giận à?” Cậu do dự nói, “Thật ra hai tên kia nói cũng có lý…”
Dung Lạc Vân vòng ra sau bình phong, cởi áo tháo đai, nhảy vào trong thùng gỗ. Có lý cái gì, cưới danh môn khuê tú có lý, hay là cưới công chúa có lý?
Lục Chuẩn nói: “Mấu chốt không phải là cưới ai, mà là có cưới hay không. Cho dù hắn vẫn còn nhớ thương huynh, nhưng nếu cha hắn muốn hắn thành thân, hắn cũng không cãi lại lệnh cha được đâu…”
Quang cảnh sau tấm bình phong mông lung lờ mờ, hơi nóng lượn lờ, chỉ có lời nói của Dung Lạc Vân là lạnh lùng dị thường. “Lệnh cha?” Y khẽ hừ một tiếng, “Nếu ta giết cha huynh ấy, thì còn lệnh cha gì nữa không?”
Lục Chuẩn trố mắt, sợ đến nỗi ôm chặt sói con, trời xanh ơi,