Đình nghỉ chân trong biệt uyển, cây ngọc lan lần trước chiết cành giờ đã cao lớn rồi, trong gió thu, đầu cành thỉnh thoảng quệt vào cột sơn. Hoắc Lâm Phong ngồi xổm dưới tán cây, khuya lơ khuya lắc còn cầm một cây chủy thủ lặng lẽ cào đất.
Thị vệ gác đêm nhìn thấy, vội vàng đi gọi thợ trồng hoa đang ngủ tới, sao có thể để chủ nhân làm những công việc thô thiển này. Thợ trồng hoa khoác xiêm y chạy tới, cung kính giải thích, cây ngọc lan này ngày nào cũng được hầu hạ tận tâm, đất cũng mới vừa được cào rồi.
Hoắc Lâm Phong nói: “Mặc kệ ta, đi ngủ đi.”
Thợ trồng hoa và thị vệ rời đi, nha hoàn gác đêm lại tới, kéo theo các nha hoàn và đầy tớ khác tới. Một đám người bu tới quan tâm hỏi han, chen chúc trong sân, chỉ sợ thiếu gia có gì không ổn.
Không lâu sau, Đỗ Tranh khoan thai bước tới: “Được rồi được rồi, quay về nghỉ ngơi đi.”
Cho hạ nhân lui xong, trong sân trở nên tịch mịch, chỉ còn lại âm thanh chủy thủ cào đất. Đỗ Tranh lấy áo choàng khoác lên người chủ tử, vào trong đình thổi tắt một ngọn nến.
Xung quanh tối hơn, Hoắc Lâm Phong ngồi xổm dưới tán cây như đang ẩn núp. Vẻ lờ mờ tối này rất hữu dụng, khiến người ta an tâm, có thể bình tĩnh dây dưa chút chuyện. Hắn nói: “Thổi tắt ngọn nến còn lại đi.”
Đỗ Tranh nói: “Như vậy sẽ không thấy đường đâu.”
Hoắc Lâm Phong thở dài nói: “Vốn dĩ cũng có tìm thấy đường đâu.” Hắn đứng dậy, dùng đầu vỏ cây gẩy bùn đất trên thanh chủy thủ, thu vào vỏ đao, xoay người đi vào trong đình.
Đỗ Tranh rót một tách trà, cung kính dâng lên, mượn ánh nến ảm đạm quan sát Hoắc Lâm Phong. Cảm xúc giữa hai hàng lông mày, ánh mắt, nắm đấm siết chặt như viên đá, nhìn đâu cũng thấy không thoải mái.
“Mùa thu khô hanh, thiếu gia nếm thử trà tuyết châm đi.” Cậu cứ dỗ dành trước, dù biết dỗ dành cũng vô dụng, phải dùng dao bới phá chỗ đau của đối phương, “Lúc nãy thiếu gia vào thư phòng nói chuyện với Hầu gia phải không, chẳng lẽ bị quở trách à?”
Hoắc Lâm Phong không lên tiếng, bưng trà lên nhấp miệng, một hồi lâu sau mới nuốt được một ngụm.
Đỗ Tranh quan sát thấy hết, hỏi tuần tự: “Nghe nói Hầu gia đòi cuốn ‘Nghiệt Kính’ phải không?” Mai Tử vào thư phòng dâng trà nhìn thấy, sau đó lại tiết lộ cho Đỗ Tranh.
Biểu cảm của Hoắc Lâm Phong dường như không còn gắng gượng được nữa, đặt mạnh tách trà xuống, hắn ngước mắt lên mắng: “Suốt ngày ngồi lê đôi mách, thảo nào hai đứa nhà ngươi tâm đầu ý hợp đến vậy.”
Rõ ràng là quở mắng nhưng Đỗ Tranh lại nở nụ cười, vội vàng dâng thêm tách trà nữa. Mắng được là còn tốt, không nói tiếng nào mới khó xử lý nhất, cuối cùng đâm vào chỗ nguy hại nhất: “Thiếu gia, chẳng lẽ thiếu gia đã nói với Hầu gia là thiếu gia đem tặng cuốn ‘Nghiệt Kính’ rồi sao?”
Lần này Hoắc Lâm Phong uống cạn cả tách, âm thầm thừa nhận.
Đỗ Tranh ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ đến cả ‘Dung Lạc Vân’ cũng nói rồi ư?”
Hoắc Lâm Phong “ừm” một tiếng: “Ngươi tưởng là ta muốn nói? Miệng ta kín như bưng, nhưng mà Định Bắc Hầu ông ấy cứ hỏi!” Có trời mới biết ba chữ ‘Dung Lạc Vân’ thốt lên từ trong miệng cha hắn nghe đáng sợ cỡ nào.
Đỗ Tranh càng kinh ngạc hơn: “Sao Hầu gia biết Nhị cung chủ?”
Nhắc tới chuyện này là khiến người ta tức giận, Hoắc Lâm Phong nện xuống bàn đá, phí công hắn tận tâm tuyển chọn, khảo sát, bồi dưỡng, vậy mà lại chọn trúng tên khốn Trương Duy Nhân kia. Bây giờ nghĩ lại, ban đầu Trương Duy Nhân bị Dung Lạc Vân bắt có lẽ là cố ý tỏ ra yếu thế.
Với võ công và năng lực thăm dò của người kia thì tuyệt đối không đến mức độ bị phát hiện ra.
“Hầu gia…” Đỗ Tranh vẫn còn nhớ chuyện kia, “Không biết thân phận của Nhị cung chủ chứ?”
Hoắc Lâm Phong cười khổ: “Cha ta không biết, nhưng ta nói với ông ấy rồi.”
Đỗ Tranh bàng hoàng, cúi người nói nhỏ, từng chữ chui qua kẽ răng, thân phận của Dung Lạc Vân sao có thể nói cho Hầu gia biết chứ? Chuyện về sau không nói trước được gì, Hầu gia trung nghĩa, nỗi áy náy giấu sâu trong lòng bị lật lên, chỉ sợ sẽ chẳng thể yên lòng được nữa.
Hoắc Lâm Phong hiểu hết chứ, chỉ là so với nỗi khổ mất đi gia đình mà Dung Lạc Vân phải chịu, thì nỗi không yên lòng của tên đao phủ có là cái gì đâu? Nợ oan nghiệt năm xưa, Trần Nhược Ngâm phải đền, Hoàng đế phải trả, cha hắn sớm muộn cũng phải trả.
Giọng Đỗ Tranh bé như ruồi muỗi: “Nhưng đó là… cha thân sinh của thiếu gia mà.”
Hoắc Lâm Phong đương nhiên là biết, một bên giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, một bên là ơn sinh thành, máu mủ tình thâm. Hắn ngước mặt nhìn lên bầu trời bao la, muốn hỏi ánh trăng sáng vằng vặc, cũng muốn hỏi những vì tinh tú lấp lánh, trung hiếu lưỡng nan phải chọn lựa thế nào đây?”
“Đi thôi, ta mệt rồi.” Hoắc Lâm Phong dời bước, đi men theo con đường mòn, áo choàng phất qua hoa chuông xanh hai bên đường. Đỗ Tranh xách đèn theo sau, không cầm lòng được mà hỏi: “Thiếu gia, vậy Hầu gia đã biết quan hệ của hai người chưa?”
Hoắc Lâm Phong lắc đầu, hắn chưa nói, kể từ ngày hắn rời khỏi Tây Càn Lĩnh, cơ hội gặp gỡ mong manh, khi trùng phùng chỉ có thể là thanh toán nợ cũ. Đến lúc đó nếu hắn ngăn cản, Dung Lạc Vân sẽ hận hắn, nếu hắn không ngăn cản, tính mạng cha hắn sẽ chết trong tay người hắn yêu, quan hệ của bọn họ dù thế nào thì cũng khó mà quay trở lại như xưa.
Bỗng nhiên hắn đứng lại: “Nếu Dung Lạc Vân sớm biết được chân tướng thì cũng đã chẳng phải lòng ta.”
Đỗ Tranh đau lòng lắm: “Thiếu gia, đừng nói như vậy mà, sự thật thì ——”
Hoắc Lâm Phong ngắt lời: “Sự thật thì, vì số mệnh trớ trêu, ta nhận được một tình cảm không nên có.” Hắn vươn tay ngắt hoa, sương đêm lạnh giá cũng dính lên nửa bàn tay, “Ta vốn không xứng với em ấy, được một lần nếm trải hương vị diệu kỳ ấy, cũng đủ rồi.”
Một cơn gió thổi tới, hắn chếnh choáng.
Gió thu Tái Bắc đúng là lạnh thật, lạnh thấu tim thấu phổi, hận không thể khiến người ta xoắn đứt ruột gan. Ánh trăng lưỡi liềm như đang xem trò cười, những vì sao sáng thì nhìn bễ nghễ, không có nơi nào trong thế gian này thương xót chúng sanh.
Lúc này, một tia sáng vội vã vút vào trong sân, mang theo cả sự sốt ruột như thiêu như đốt. Bước chân người đến chạy rất nhanh, thân mặc nhung trang, là một người cấp bậc hiệu úy trong quân doanh.
Hoắc Lâm Phong xoay người, vẻ rầu rĩ và chật vật ban nãy đều giấu kín trong lòng. Lúc này lạnh lùng điềm tĩnh bước tới hai bước, ra lệnh: “Mau báo có chuyện gì!”
Hiệu úy bẩm báo: “Tướng quân, thiết kỵ của Khâm Sát đột kích trong đêm!”
Hoắc Lâm Phong sải bước ra ngoài: “Lập tức hồi doanh.”
Đỗ Tranh chạy đi điên cuồng, nào giáp nào kiếm, rồi còn gọi người mau chuẩn bị ngựa. Chẳng bao lâu sau, Hoắc Lâm Phong ra khỏi phủ không có chút trì hoãn nào, phi thân lên ngựa, chỉ nghe thấy tiếng lanh lảnh của móng sắt, còn người thì đã biến mất vào bóng đêm.
Lúc này, trong dịch quán ở Liên Châu.
Một tiếng kinh hãi thét lên, hai mắt đỏ lừ, trên mặt toàn là mồ hôi.
“Sao thế?” Lục Chuẩn mơ màng nói, mí mắt sụp xuống không mở ra được, “Không… không sao chứ…”
Dung Lạc Vân thở hổn hển lên tiếng: “Không sao…” Y lau mặt, toàn là mồ hôi, lỗ tai cũng nóng hầm hập. Vén rèm xuống giường, cầm ấm trà lên tu ừng ực giống như là đang chết khát vậy, lồng ngực cũng không yên, cứ nhấp nhô phập phồng như cuộn sóng.
Trên phố phu canh đi ngang qua, đã tới giờ Dần rồi, Dung Lạc Vân bước đến trước cửa sổ, để mặc cho gió thổi vào, tim vẫn còn đập hoảng loạn. Y mơ thấy Hoắc Lâm Phong, mặt mày người kia vẫn như cũ, nhưng những vết sẹo trên cơ thể bị rất nhiều vết thương mới đắp lên.
Tình hình ở Tái Bắc như thế nào, y không biết.
Hoắc Lâm Phong có bình an hay không, y cũng không biết.
Bên chân chợt ấm lên, sói con nhảy xuống giường tìm y, nằm ngả lên chân y. người ta thường nói, sói sẽ không bao