Hoắc Loạn Giang Hồ

Đường Hành


trước sau

Đêm ngày càng khuya, gió lạnh trong sân thổi vù vù, cây thu hải đường rét run. Duệ Vương thấy xiêm y của Dung Lạc Vân mỏng tang liền nghiêng người dẫn đối phương vào Tiểu Noãn Các ở phía đông.

Hạ nhân đều lui xuống, nên hắn chỉ có thể tự tìm ngòi dẫn lửa, rồi tự mình thắp mấy ngọn đèn nhỏ. Dung Lạc Vân đứng ở cửa, viện vừa sáng lên, bóng của y kéo dài trên ván cửa.

Duệ Vương nói: “Tiểu Hành, ngồi đi.”

(*) Chữ “Hành” trong tên cũ của Dung Lạc Vân là chữ “hoành” trong “hoành vu” mà từ đầu truyện tới giờ hay nhắc tới á. Trong phiên âm Hán Việt thì “hoành” hay “hành” đều được. Lúc trước mình chọn “hoành”, nhưng mình thấy tên người hay đặt là “Hành” nghe nó nhu mì hơn nên mình định sẽ đổi lại “hoành vu” sang “hành vu” luôn.

Dung Lạc Vân chưa nhúc nhích gì, phản ứng chậm rề rề, cả buổi mới tiến được một bước. Không trách y được, cái tên “Đường Hành” này đã mười bảy năm rồi chưa được thốt lên, y cảm thấy rất xa lạ, quên mất đây là tên cũ của mình.

Lúc trước, cha, mẹ, tỷ tỷ đều gọi y như vậy. Dung Lạc Vân đi vài bước rồi ngồi xuống bên cạnh bàn, mặt bàn trải một tấm vải lĩnh cán gân (*), mép vải là những sợi tua rua rũ xuống, y lặng lẽ đùa nghịch nó trong tay.

(*) cán gân: là kiểu hoa văn được in lồi lõm như vậy nè

Duệ Vương nương theo ánh đèn nhìn Dung Lạc Vân, nhìn chăm chú không dời mắt.

Dung Lạc Vân thấy không thoải mái lắm, y cúi gằm xuống, sau đó duỗi tay với lấy tách trà trên bàn. Duệ Vương hoàn hồn, bưng một ấm trà bụng tròn bằng vàng đích thân rót trà cho Dung Lạc Vân.

Dung Lạc Vân nhấp một ngụm: “Làm phiền Tam hoàng tử rồi.”

Đây là câu nói đầu tiên của y trong tối nay, rất hờ hững, chẳng có bao nhiêu thành ý, ngược lại còn có vẻ qua loa. Duệ Vương khựng lại, rồi cúi đầu cũng rót cho mình một tách, nói: “Lúc trước toàn gọi tên thật, cứ gọi ta là Mạnh Đình Nguyên đi.”

Hắn liếc mắt về phía Dung Lạc Vân, đối phương không lên tiếng, rõ ràng là dùng sự im lặng để từ chối.

“Còn nhớ lúc trước Tiểu Hành từng làm thư đồng cho ta hơn nửa năm.” Mạnh Đình Nguyên dịu dàng nói, “Có một lần, Thái phó ra đề mục kiểm tra ta, Tiểu Hành ở ngoài điện đợi hết một nén hương.”

Dung Lạc Vân nói: “Năm đó chỉ mới năm tuổi, tôi không nhớ rõ.”

Mạnh Đình Nguyên mím môi cười, nhấc tay đặt trên bàn, mở ra, trong lòng bàn tay là ba viên trân châu. “Nhưng Tiểu Hành còn nhớ cái này.” Hắn nói, “Đây là mật hiệu của chúng ta, một viên là gặp ở điện bên, hai viên là gặp ở bức tường phía tây, ba viên là gặp ở hoa viên.”

Dung Lạc Vân làm thinh, Mạnh Đình Nguyên tiếp tục: “Hôm nay ở trên phố, khi ba viên trân châu lần lượt bay vào, ta suýt nữa không cầm lòng được mà muốn đẩy cửa nhìn thử. Những năm này thỉnh thoảng ta nghĩ, Tiểu Hành cao tới đâu rồi, gương mặt trông như thế nào…”

Mạnh Đình Nguyên thấp giọng kể, câu chữ tha thiết, nhưng lại thấy Dung Lạc Vân chẳng mảy may lay động. Hắn nhúc nhích tay, vươn tới định nắm lấy cổ tay Dung Lạc Vân.

“Tiểu Hành, bấy nhiêu năm mới gặp lại, ta thật sự rất vui.”

Ba viên trân châu lăn trên mặt bàn, Dung Lạc Vân nhặt lên một viên, mượn cái này để tránh tiếp xúc với Mạnh Đình Nguyên, nắm chặt trong tay, viên trân châu biến thành bột trân châu.

Y nói: “Bấy nhiêu năm không gặp, tôi không phải đến để ôn chuyện.”

Tâm ý của Mạnh Đình Nguyên rơi vào khoảng không, nhưng hắn không hề buồn bực, rút một mảnh giấy từ trong tay áo ra, trên giấy viết hai chữ “Cầu kiến”. Khi nhận được hắn không chỉ bất ngờ mà còn vui mừng, ngày ngày đều cất trong người, cũng ngày ngày mong mỏi đến lúc được gặp Dung Lạc Vân.

Hắn hỏi: “Chuyến này, Tiểu Hành…”

Dung Lạc Vân nói thẳng vào chủ đề chính: “Trong thư Tam hoàng tử có nhắc đến chuyện Hoắc Lâm Phong về Tái Bắc, trước khi thánh chỉ được ban xuống, Trần Nhược Ngâm đã từng mở lời khuyên nhủ phải không?”

Mạnh Đình Nguyên trả lời: “Phải, tình hình ở Tái Bắc không ổn, Định Bắc Hầu liên tục dâng tấu, khẩn cầu Phụ hoàng cho phép Hoắc Lâm Phong về biên ải. Phụ hoàng chưa dứt khoát, nhưng thật ra là Thừa tướng đã kiến nghị như vậy.”

Dung Lạc Vân hỏi: “Thật sao?”

Mạnh Đình Nguyên gật đầu: “Một hôm ta có chuyện cần bẩm báo, trùng hợp ở trong nội đường nghe được.”

Ban đầu là Trần Nhược Ngâm kiến nghị Hoắc Lâm Phong đến Tây Càn Lĩnh, bây giờ lại khuyên giải cho phép Hoắc Lâm Phong về Tái Bắc, nhất định là chẳng có ý tốt. Dung Lạc Vân lặng thinh một lát, Mạnh Đình Nguyên nắm mảnh giấy kia, e dè hỏi: “Tiểu Hành đến, là vì hành động khác thường của Trần Nhược Ngâm phải không?”

Hắn giấu nhẹm nửa câu sau, phía sau “hành động khác thường của Trần Nhược Ngâm” là “hay vì vị Hoắc tướng quân kia”?

Mà Dung Lạc Vân rất thẳng thắn, gật đầu thừa nhận, thái độ quang minh chính đại.

“Tôi đoán, Trần Nhược Ngâm đã biết Bất Phàm Cung có liên hệ với Tam hoàng tử, chỉ là chưa có chứng cứ.” Dung Lạc Vân nói, “Ông ta còn phái thám tử đến Tây Càn Lĩnh, có lẽ cũng biết tôi và Hoắc Lâm Phong có quan hệ thân thiết.”

Kết nối lại một chuỗi, Duệ Vương, Bất Phàm Cung, Hoắc Lâm Phong, Trần Nhược Ngâm liền biết liên minh ba bên này. Dung Lạc Vân nói: “Ông ta nghĩ rằng tôi và Hoắc Lâm Phong là tay trái tay phải của Tam hoàng tử, đã không cách nào trừ khử Bất Phàm Cung ngay tức khắc nên bèn phái Hoắc Lâm Phong về Tái Bắc.”

Tóm lại, lấy sách cục làm bước đầu.

Nhưng Hoắc Lâm Phong một khi về Tái Bắc thì không khác gì thả hổ về núi.

Mạnh Đình Nguyên mân mê chiếc nhẫn trên ngón tay: “Thừa tướng dám đi nước này, nhất định là có mưu kế khác.”

Dung Lạc Vân nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên ông ta mới cố ý điều tra trước.”

Mười bảy năm chưa từng ra Bắc, bây giờ chỉ vì một câu nói mà sinh nghi, liền bôn ba nghìn dặm đặt chân đến thành Trường An, trong lòng phải quan tâm đến mức nào cơ chứ… Mạnh Đình Nguyên nhìn về phía Dung Lạc Vân, thật lâu vẫn không lên tiếng.

Nhưng cuối cùng vẫn không kiềm lòng được, hắn nói: “Tiểu Hành đích thân tới đây rất mạo hiểm, chỉ cần Tiểu Hành nhắc nhở ta, ta phái người điều tra cũng như vậy thôi.”

Dung Lạc Vân nói: “Không cần, tôi tự xử lý là được rồi.”

Mạnh Đình Nguyên càng ngày càng khó kiềm chế: “Tiểu Hành lo lắng cho Hoắc Lâm Phong lắm sao?”

Dung Lạc Vân liếc đối phương, vô cùng khiêu khích và kiêu căng. “Không phải Tam hoàng tử bảo tôi lôi kéo huynh ấy sao? Tôi không nên lo lắng ư?” Y đứng dậy, dời bước đến trước giá gỗ sưa, nhìn ngắm chiếc bình song nhĩ (*), “Tôi cố gắng hết sức lôi kéo huynh ấy, phát hiện chúng tôi rất hợp ý, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, không khác gì mối quan hệ sống chết có nhau. Quả thật không dám giấu…”

(*) bình song nhĩ: là loại bình có hai cái tai hai bên

Mạnh Đình Nguyên nhìn chằm chằm bóng lưng kia: “Chuyện gì?”

Dung Lạc Vân nói: “Huynh ấy vừa đi, tôi đã vô cùng nhớ thương.”

“Tiểu Hành…”

“Hồn tôi cũng đi mất rồi.”

“Tiểu Hành, đừng nói bừa.”

“Tất cả đều là thật lòng, tình chân ý thật.”

Mạnh Đình Nguyên đứng phắt dậy, đi tới nhấc tay giữ vai Dung Lạc Vân. Mặt hắn đầy vẻ âu lo, che giấu nỗi hổ thẹn không dễ phát hiện, nói: “Tiểu Hành, đừng quá thân thiết với Hoắc Lâm Phong, sẽ tổn thương chính mình đấy.”

Vì cớ gì? Vì Hoắc Chiêu giết phu phụ Đường Trinh ư?

Dung Lạc Vân nhìn chằm chằm hai mắt Mạnh Đình Nguyên, vì để lôi kéo Hoắc gia mà giấu y suốt mười mấy năm, bây giờ lại nhắc nhở y như thế. Làm sao? Đợi đến khi hoàn thành đại nghiệp, Hoắc Chiêu về già, mới định nói cho y biết chân tướng năm đó ư?

Y giả vờ như chẳng hay biết gì, trưng ra khuôn

mặt ngây thơ. Mạnh Đình Nguyên không còn sức ngăn cản, buông tay ra, chậm rãi tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống.

Như hắn nói, nhiều năm không gặp, hắn rất vui, nên hắn đưa chiếc nhẫn ra nói chuyện khác.

“Sinh thần mười tám tuổi của Tiểu Hành, ta sai người chế tác ra chiếc nhẫn này, nghĩ đến một ngày có thể tặng nó cho Tiểu Hành.”

Dung Lạc Vân nhìn xuống, ngọc thượng hạng, quanh vòng nhẫn chạm trổ hoa văn, nhìn kĩ sẽ thấy là cây hành thảo (vẫn là cây hành vu á). Nhưng y lại không nhận, hờ hững nói: “Các cô nương mới đeo cái này, tôi không thích.”

Mạnh Đình Nguyên hỏi: “Vậy Tiểu Hành thích cái gì, ta đều sẽ mang về tặng Tiểu Hành.”

Dung Lạc Vân đáp: “Tôi không thích hành thảo, tôi thích vân mây, thích đèn trúc vẽ vân mây. Còn có diều chim yến, quạt lụa thêu cây ngân hạnh, cá chép đỏ ở Linh Bích Thang.”

Liệt kê tỉ mỉ như vậy, nghe không hiểu thì rõ là tên đần, mặt Mạnh Đình Nguyên xám xịt, thanh mai trúc mã tâm liền tâm, còn hai trái tim này tận sâu trong nỗi hận thù đã cách một cái bụng.

Hắn không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì hắn mà chết (một điển tích điển cố), chuyện của Thái phó, Dung Lạc Vân nhất định cũng oán trách hắn.

Đêm đã khuya thế này, một nha hoàn xách đèn đi tới, đứng trước cửa Tiểu Noãn Các. Tiếng gõ cửa vang lên, nha hoàn cung kính hỏi: “Vương gia, ngài có ở bên trong không ạ?”

Mạnh Đình Nguyên khôi phục biểu cảm điềm tĩnh, giọng điệu thận trọng: “Chuyện gì?”

Nha hoàn nói: “Biết được Vương gia bận rộn nên Vương phi đích thân hầm canh nhưng lại không tìm thấy ngài đâu.”

Mạnh Đình Nguyên trả lời: “Không cần phí công, bảo Vương phi nghỉ ngơi đi.” Ánh mắt hắn chợt biến sắc, bất chợt nhìn về phía Dung Lạc Vân, đợi nha hoàn đi xa liền nói, “… Ta đã thành thân rồi.”

Dung Lạc Vân gật gù: “Chúc mừng Tam hoàng tử.”

Mạnh Đình Nguyên hơi gượng gạo, nói: “Là hôn sự Phụ hoàng ban chỉ, ta không thể từ chối được, ta cũng không có tình cảm gì sâu nặng với nàng ấy.”

Dung Lạc Vân điềm tĩnh nghe, quả thật y chẳng quan tâm lắm, cưới La Phu hay là cưới Vô Diêm cũng đều là chuyện riêng của đối phương. Nhưng y hiểu ở bên người mình yêu là chuyện hạnh phúc biết bao nhiêu, vì thế y an ủi: “Ngài là hoàng tử, sau này cưới hai ba Trắc phi nữa rồi sẽ có người ngài thích thôi.”

(*) La Phu, Vô Diêm: tên riêng của 2 người phụ nữ trong thời đại xưa

Chỉ một câu nói khiến Mạnh Đình Nguyên cứng họng, nhẫn tặng không lấy, tâm ý nói không hiểu, ở trong Tiểu Noãn Các này sẽ bị nghẹn chết mất. Tim đèn khẽ nổ lách tách, hắn móc ra một phong thư từ trong lồng ngực, bỏ chiếc nhẫn vào đó.

“Đây là hình vẽ bày bố phòng thủ ở thành Trường An, còn có bản đồ phủ Thừa tướng, ta biết tối nay Tiểu Hành đến là vì cái này.” Mạnh Đình Nguyên đưa tới, “Lần này có thể nhận rồi chứ?”

Dung Lạc Vân nhận lấy: “Vậy tôi đi đây.”

Thật sự chẳng có nửa phần lưu luyến, Mạnh Đình Nguyên duỗi tay ra định nắm lại, nhưng chỉ chạm được viền tay áo mềm mại kia, trong lúc ngỡ ngàng thì Dung Lạc Vân đã đi tới cửa rồi. Cửa nhỏ mở hé, gió lạnh nhân cơ hội luồn vào trong.

“Tiểu Hành!” Mạnh Đình Nguyên gọi một tiếng.

Dung Lạc Vân nghiêng mặt nhìn: “Đường Hành đã chết rồi, sau này đừng gọi như vậy nữa.”

Nhưng Mạnh Đình Nguyên lại không nghe: “Tiểu Hành, ở lại đây đi.” Hắn lảo đảo tới gần một bước, “Đừng quay về nữa, ở lại Trường An đi, trong phủ của ta có rất nhiều phòng cho khách, ta sẽ thu xếp cho Tiểu Hành ở lại đây.”

Dung Lạc Vân lập tức nhíu mày, Mạnh Đình Nguyên khẩn thiết nói: “Hà tất phải dùng bồ câu đưa thư nữa, Tiểu Hành ở bên cạnh ta, chúng ta sẽ cùng nhau báo thù cho Thái phó!”

Dung Lạc Vân bỏ lại một câu: “Thứ cho tôi khó mà tòng mệnh.”

Bỗng, thân ảnh bên cửa biến mất, chỉ còn lại hai cánh cửa gỗ đung đưa.

Đã đến giờ Mão, những người bán hàng rong trong thành dần dần ào ra phố, nhà bếp của khách điếm bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Trong phòng thượng hạng, Lục Chuẩn vẫn còn đang nằm dang hai tay hai chân ngủ say, một chân còn đè lên đuôi sói con.

Song cửa sổ mở toang, Dung Lạc Vân vút vào, nhẹ nhàng không một tiếng động.

Sau khi đáp xuống đất, y đứng dựa vào cửa sổ, nương theo ánh trăng, Dung Lạc Vân rút bản đồ trong phong thư ra xem. Thăm dò phủ Thừa tướng phải cực kỳ cẩn thận, nếu bất cẩn kinh động đến Đoàn Hồn Cửu Mãng, há y lại chẳng chết sớm hay sao?

Dù sao thì người có thể cứu mạng y đang ở Tái Bắc xa xôi rồi, không tới được.

Trường An đã cảm nhận được mùa thu rồi, Tái Bắc nhất định sẽ lạnh hơn, người kia có nhớ mặc thêm áo không?

Mang bức họa của mình đi, có nhớ để ngắm không? Đã ngắm bao nhiêu lần rồi?

Dung Lạc Vân nhìn bản đồ nhưng lòng lại nhớ về hán tử, dứt khoát không nhìn nữa, lục cuộn tranh trong hành lý ra. Nhẹ nhàng mở ra, dáng vẻ Hoắc Lâm Phong xách kiếm hiện ra trước mắt, trông sinh động như thật.

Lúc này, trên phố truyền tới tiếng rao: “—— Cao lê thu! Nhuận phổi giảm ho, cao lê thu đây!” (cao là thuốc cao, lê thu là quả lê vào mùa thu)

Mùa thu ăn lê là ngon nhất, Dung Lạc Vân nhớ tới món lê hấp Hoắc Lâm Phong từng tặng cho y, đó là đặc sản quê nhà, bây giờ về nhà rồi, có phải ngày nào cũng được ăn không?

Lục Chuẩn tỉnh giấc, bò dậy: “Nhị ca, mấy giờ rồi?”

Dung Lạc Vân hoàn hồn: “Giờ Mão.” Trong lòng y đang sầu não, muốn tìm một người để hàn huyên, vì thế y ngồi xuống giường. “Lão Tam, đệ nhìn bức tranh này đi.” Y còn chẳng biết xấu hổ, “Vẽ đẹp biết bao nhiêu.”

Lục Chuẩn buồn ngủ: “Ừm… Kỹ thuật vẽ rất tốt.”

Dung Lạc Vân nói tiếp: “Chủ yếu là huynh ấy anh tuấn, đệ xem hàng lông mày này nè.”

Lục Chuẩn lại rầu: “Nhị ca, huynh hoa si rồi hả!” Duỗi tay ra đẩy đẩy đùa giỡn, Dung Lạc Vân bảo vệ bức tranh, phong thư kia rơi xuống giường. Lục Chuẩn nhặt lên, không có thư, nhưng mà có một chiếc nhẫn.

“Đây là gì vậy?”

Dung Lạc Vân quên mất chuyện này, nói: “Lão Tam, chuyến này đệ đã tốn nhiều công sức rồi, chiếc nhẫn này tặng cho đệ đó.”

“Thật hả!” Lục Chuẩn mê tiền, vội vàng đeo lên ngón tay, sau đó chợt nhớ, “Nhị ca, trước giờ huynh đều không thích vàng bạc trang sức, chiếc nhẫn này là người khác tặng cho huynh à?”

Thấy Dung Lạc Vân âm thầm thừa nhận, Lục Chuẩn hỏi tiếp: “Vậy sao huynh không lấy?”

Dung Lạc Vân nói: “Nếu đã không thích, lấy để làm gì?”

Lục Chuẩn nhạy bén nói: “Vậy nếu là Hoắc Lâm Phong tặng, thì huynh có lấy không?”

Lời nói ra như bát nước hắt đi, chẳng phải y tự vả mặt hay sao? Dung Lạc Vân trầm ngâm, quạt lụa của cô nương, con diều của trẻ nhỏ, có cái nào mà y không lấy đâu.

Nếu là nhẫn ngọc, dù cho có đeo trên tay như bị trói buộc…

“Chỉ cần huynh ấy nguyện lòng tặng…”Dung Lạc Vân khẽ nói, “… Thì đương nhiên là ta sẽ lấy.”

Tác giả:

Tiểu Dung đăng xì ta tút nói: Người thích ta nhiều hơn rồi, huynh xếp hàng đợi đi.

1L Hoắc Lâm Phong: ?? Có phải Đoạn Hoài Khác không?

2L Đoạn Hoài Khác: ???




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện