Hoắc Lâm Phong mặc cả bộ y phục dạ hành, cũng may trước khi trời sáng đã kịp về khách điếm. Kẽo kẹt mở cửa, hắn khẽ khàng chui vào, trên bàn có một bát bánh trôi, thùng gỗ chứa nước tắm sau bình phong cũng đã lạnh ngắt rồi.
Đỗ Tranh nằm co ro bên giường, hai cánh tay ôm chặt nhau, trông có vẻ rất lạnh. Hoắc Lâm Phong đi tới, không vội cởi y phục, trước tiên lấy một tấm chăn nhỏ đắp cho Đỗ Tranh.
“Ối.” Đỗ Tranh tỉnh dậy, “Thiếu gia… người về rồi.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Lên giường ngủ đi, không cần phải canh đâu.”
Đỗ Tranh trở mình đứng dậy, dụi dụi mắt, vươn tay ra thay y phục cho Hoắc Lâm Phong. Cậu vểnh mũi ngửi ngửi, sau đó lại gần: “Thiếu gia, trên người thiếu gia thơm thế, như là mùi của các cô nương vậy.”
Hoắc Lâm Phong đỏ bừng mặt: “Ngươi mới có mùi của cô nương ấy, đi đun nước nóng đi.”
Đỗ Tranh nghi ngờ lắm, lẳng lặng đi nấu một nồi nước ấm, hầu hạ chủ tử tắm rửa. Y phục đã cởi sạch, cậu nhúng ướt khăn chà lưng cho Hoắc Lâm Phong. Ngửi thấy cả tóc của đối phương cũng có mùi thơm xộc lên tới mũi. “Thiếu gia…” Cậu quanh co, “Vậy Bất Phàm Cung đó như thế nào?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ta bôn ba cả đêm còn phải báo cáo cho nhà ngươi sao?”
Đỗ Tranh không dám hỏi nữa, nhưng trong lòng lại không phục, dứt khoát kéo khăn thật mạnh, lúc mạnh lúc nhẹ, suýt nữa thì chà mất tiêu luôn mấy vết sẹo cũ của Hoắc Lâm Phong. Tắm xong, Hoắc Lâm Phong lên giường, chuẩn bị ngủ bù.
Bộ y phục dạ hành vứt trên ghế, Đỗ Tranh mang đi giặt, vừa giũ ra thì một chiếc khăn tay màu xám nhạt rơi xuống. Cậu nhặt lên, thấy vừa thơm vừa sạch, cậu đã hầu hạ ngần ấy năm, có thể kết luận đây chắc chắn không phải đồ của Hoắc Lâm Phong.
Một đêm không về, trên người có mùi của nữ nhi, một chiếc khăn tay, tối qua không chừng đã làm chuyện phong lưu gì rồi!
Mãi không có tiếng động, Hoắc Lâm Phong nghi ngờ xoay mặt lại, liền nhìn thấy Đỗ Tranh đang cầm chiếc khăn tay, mặt tái mét. Hắn không rõ nguyên cớ, chỉ duỗi tay ra ngoắc ngoắc.
Đỗ Tranh rề rà đưa tới, rồi ngồi xổm trong góc giặt quần áo. Cậu thầm nhủ, trong nhà có Bão Nguyệt, có Bích Trâm, có Vãn Sênh, chẳng vừa mắt ai, vậy mà vừa tới Tây Càn Lĩnh thì ngược lại, lưới tình cũng mở ra rồi, thất tình lục dục thịnh vượng quá đấy!
Trộm nhìn Hoắc Lâm Phong một cái, còn đang nằm, phong lưu một đêm sáng ra nằm ngủ, gân sắt cốt thép gặp được ngọc mềm hương thơm, bị người ta ép khô hút sạch, trở về chỉ biết ngủ!
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, cậu lại thường xuyên túc trực bên cạnh, chưa từng thấy thiếu gia đàn đúm với ai. Cho dù có đi nữa thì con gái nhà lành nào lại quấn quýt lấy thiếu gia lúc nửa đêm chứ? Không cần phải suy nghĩ nữa, chắc chắn là Triều Mộ Lâu ở bên Trường Hà rồi!
Đỗ Tranh tức giận, vứt quần ướt xuống đứng dậy, xông thẳng đến bên giường nhìn trừng trừng vào mắt Hoắc Lâm Phong. Hoắc Lâm Phong giật cả mình, trốn vào bên trong, nghĩ tên ngốc này bị trúng tà.
“Thiếu gia.” Đỗ Tranh mở miệng, “Người đường đường là một vị tướng quân, sao có thể đến Triều Mộ Lâu ngủ với tiểu kĩ chứ!”
Hoắc Lâm Phong bật thốt lên: “Bớt vu khống đi, ta chỉ đến nghe hát thôi!”
Lời này vừa nói ra, hai chủ tớ cùng sững sờ, không ngủ với tiểu kỹ thanh lâu, nhưng lại lưu luyến chốn phong nguyệt, chuyện rõ như ban ngày. Đỗ Tranh thầm thở phào, nhưng trên mặt vẫn còn hung dữ: “Thiếu gia, người không phải là đi thăm dò Bất Phàm Cung sao? Sao lại đến Triều Mộ Lâu?!”
Lạ thay, nô tài lại đi chất vấn chủ tử, Hoắc Lâm Phong cố ý chọc tức Đỗ Tranh: “Phải đó, ta đi thăm dò Bất Phàm Cung lấy được ngân lượng, sau đó đến Triều Mộ lâu vui chơi, tiền thì không thể chậm trễ được.”
Đỗ Tranh vừa nghe liền đi lục bộ y phục dạ hành kia. Ướt nhèm nhẹp, làm gì có vải gấm, càng không có ngân lượng, chỉ có một mùi hương nồng nặc hòa tan vào trong nước. Hoắc Lâm Phong thấy thế càng muốn chọc người ta tức chết: “Bốn nghìn lượng, tiêu sạch rồi.”
Oành một tiếng, Đỗ Tranh đụng đổ chậu nước, nước bắn tung tóe khắp sàn. Cậu sững sờ, dùng hai tay thô ráp chà xát hai lỗ tai, sợ mình nghe nhầm. Bốn nghìn lượng… có thể nuôi sống được bao nhiêu người! Vậy mà tên thiếu gia hoang phí này lại dùng bốn nghìn lượng để đổi lại một chiếc khăn tay!
Hoắc Lâm Phong nằm trên giường nhìn Đỗ Tranh, không khỏi lo lắng, sợ tên đầy tớ này lửa giận bốc lên thiêu đốt lý trí. Hắn giải thích: “Ta thật sự chỉ tới nghe hát thôi, chiếc khăn tay này là nhặt ở bên ngoài.”
Chuyện đã như thế, tiền của mất đi khó tìm lại, Đỗ Tranh lật chậu nước lại, múc thêm mấy gáo nước tiếp tục chà quần áo. Mới chà được hai cái, cậu bật dậy chạy thẳng đến bên giường, nhìn chằm chằm chiếc khăn tay.
Vật bay ra từ thanh lâu, rất ô uế, ai mà biết đã từng lau vào đâu rồi… Ông tổ tông này còn cầm xem nữa chứ!
Hoắc Lâm Phong vừa bị mùi hương hành vu đó làm cho thất thần, vừa bị mùi sữa ngọt ngấy cả tim, không nỡ vứt đi. Đỗ Tranh giằng mạnh: “Không vứt cũng được, để tôi giặt một canh giờ, xông lá bưởi xong mới được dùng!”
Thôi bỏ đi, sớm muộn gì cũng phải giặt, Hoắc Lâm Phong lười để ý đến, kéo chăn lên đi ngủ.
Triều Mộ Lâu ăn chơi trắng đêm, đến khi trời sáng, những người giàu có đều đặt phòng thượng hạng ở đó để ngủ bù, những ai túng quẫn thì chỉ có thể tiếc nuối cáo từ. Lúc này, sảnh tiệc trống không, hành lang cũng vắng hoe, thanh lâu vào ban ngày chẳng khác gì vườn không nhà trống.
Ở trong căn phòng nằm khuất trên lầu bốn, Dung Lạc Vân đang nằm trên giường hít gió lạnh, sáng sớm là thời điểm lạnh nhất, khiến y xuýt xoa một hồi tự tỉnh giấc. Mở hé mắt ra, mắt nhập nhèm lười biếng, cánh tay đặt trên bệ cửa sổ tê rần nhất thời không thu lại được.
Y liền ngoan ngoãn ngồi đợi đến khi ấm lên mới đứng dậy đi đến cái giá bằng gỗ sưa rửa mặt. Hất nước rửa mặt, tay mò vào trong áo lấy khăn tay ra lau, nhưng lại không tìm được, đến bên giường tìm cũng không thấy.
Dung Lạc Vân mang khuôn mặt ướt đẫm nước mơ màng đi lòng vòng trong phòng tìm kiếm, chợt liếc ra ngoài cửa sổ liền hiểu ra, chắc chắn là tuột tay làm rơi ra ngoài rồi. Y bổ nhào lên bệ cửa, cúi đầu nhìn ngó xung quanh, ngoại trừ những đầu người đi qua đi lại thì không còn gì cả.
Lúc này có người tới gõ cửa, là bà vú. Tối qua còn mặc váy áo tơ tằm, đeo đầy ngọc ngà châu báu, bây giờ đã thay ra sạch sẽ, áo lót trong màu lam đậm cùng áo ngoài đen tuyền, trên tóc chỉ cài vỏn vẹn một cây trâm bạc.
Dung Lạc Vân nói: “Náo nhiệt cả một đêm, vú không nghỉ ngơi sao?”
Bà vú nói: “Lát nữa rồi ngủ.” Bà bưng một bát canh tới, đặt xuống, rồi lấy trong tráp ra ba cây lược, “Công tử, cậu húp canh đi, lão nô chải tóc cho cậu.”
Dung Lạc Vân ngồi xuống, nhấp ngụm canh đã hầm qua đêm, bà vú đứng phía sau chải tóc cho y, rất nhẹ nhàng, vô cùng thoải mái. Y không biết phải khen thế nào, bèn nói: “Lúc ở một mình, con không quấn lại được, buộc bừa một túm đã mất kiên nhẫn rồi.”
Bà vú cười hiền từ: “Đó là vì tóc công tử đẹp, rất mượt mà.” Buộc gọn gàng