Hoắc Loạn Giang Hồ

Cuộc gặp tình cờ tại khách điếm


trước sau

Bày Cầm Long Trận hết tám ngày, cửa chính cửa sau, tường đông tường tây của Bất Phàm Cung, nơi đâu cũng có một nhóm đệ tử tuần tra. Phía sau chỗ giáp núi thì để trống, biệt uyển của Dung Lạc Vân nằm ở đó, y sẽ đích thân tọa trấn.

Biệt uyển tên là “Vô Danh Cư”, trong sân rải đầy sỏi nhũ bạch, trồng bảy, tám cây ngân hạnh, lá vàng sỏi trắng tô điểm chút màu sắc cho khu vườn cổ xưa. Dung Lạc Vân từ trong phòng bước ra hiên nhà, ngẩng mặt lên, trong tay bưng một bát nhỏ.

Tổ hỉ thước trên xà nhà ồn ào náo nhiệt, ở trong góc sân còn có một lồng chim lớn như thành lũy. Đợi hỉ thước ăn no, y đi đến trước lồng cho chim bồ câu ăn, y kêu “cúc cu cúc cu” gọi chim, phát hiện Hạt Đậu bay đi Trường An vẫn chưa trở về.

Vành tai khẽ nhúc nhích, Dung Lạc Vân nghe theo tiếng động nhìn vọng ra ngoài cửa, thấy Đoạn Hoài Khác xách tráp đồ ăn tới. “Đại ca.” Y gọi một tiếng, đặt bát xuống đợi Đoạn Hoài Khác bước vào sân, Đoạn Hoài Khác lại hất hất cằm về phía hành lang.

Chưa bố trí cửa phòng, hành lang dưới hiên dẫn vào thính đường, bên trong đặt hai, ba chiếc đệm cói, còn có một tấm thảm nhỏ.

Hai người ngồi xếp bằng, tráp thức ăn vừa mở thì mùi thơm đã tỏa ra, là một bát mì chay nóng hôi hổi. Dung Lạc Vân bưng bát lên, nhấp ti tí một hớp canh nóng, dáng vẻ cặm cụi ấy không khác gì với hỉ thước và bồ câu. Ở trong bóng tối, Đoạn Hoài Khác nhìn Dung Lạc Vân một hồi, nhìn không rõ ràng lắm, liền đứng dậy đi thắp đèn.

Thắp trong thắp ngoài, thắp đèn nhiều đến nỗi khiến Vô Danh Cư sáng choang. Dung Lạc Vân càu nhàu: “Sáng như vậy kẻ trộm làm sao dám tới chứ.”

Đoạn Hoài Khác nói: “Ôm cây đợi thỏ tám ngày rồi, bảy ngày trước cũng tối om chẳng phải kẻ trộm cũng không tới đấy sao?”

Nhắc đến chuyện không thể nhắc rồi, đuôi mắt Dung Lạc Vân khẽ vểnh lên, không vui liếc Đoạn Hoài Khác. Đoạn Hoài Khác cười cười, lấy bình ngọc giắt trên hông ra nhấp vài ngụm rượu, nhìn quanh một vòng hỏi: “Vậy kẻ trộm không tới thì phải canh giữ hằng đêm như vậy ư? Phải đến lúc nào mới dừng đây?”

Câu này khiến Dung Lạc Vân cứng họng, y đánh trống lảng: “Mì này mảnh thật đấy.”

Ý cười trong mắt Đoạn Hoài Khác càng rõ hơn, giống như đang nói “Đệ bớt bày trò này đi”. Mở tầng tiếp theo của tráp đồ ăn, bên trong còn có một đĩa đồ ngọt, hắn chế giễu: “Món bánh cuộn ngọt này cũng rất ngọt đấy.”

Đang nói cười dưới mái hiên, bỗng nhiên, cách đó không xa có một bóng đen lướt qua. Khóe mắt vừa liếc thấy, Dung Lạc Vân lập tức bỏ bát xuống đuổi theo, Đoạn Hoài Khác lại hành động trước y một bước: “Ngoan ngoãn ăn mì của đệ đi.”

Vừa dứt lời, Đoạn Hoài Khác đã vụt đi, không lâu sau đã đuổi kịp bóng đen đó. Lúc này mới nhìn rõ không phải là thích khách, mà là hai đệ tử trong cung, đều mặc đồ đen, mỗi người đều ôm một xấp hoa giấy. Hắn hỏi: “Đêm khuya rồi còn có chuyện gì?”

Một người trả lời: “Hồi bẩm cung chủ, hôm nay là ngày giỗ của sư huynh Từ Chính, hai chúng tôi thường được huynh ấy chiếu cố, nên muốn bày tỏ chút tâm ý với huynh ấy.”

Từ Chính từng là đệ tử nhất đẳng của Bất Phàm Cung, mới qua đời năm ngoái, ngày này qua tháng nọ, ấy vậy mà đã một năm rồi. Dung Lạc Vân đuổi tới, trong lòng hiểu rõ, y phân phó: “Đi đi, thay ta và Đại cung chủ thắp nén hương cho đệ ấy.”

Hai đệ tử kia rời đi, Dung Lạc Vân và Đoạn Hoài Khác đứng nhìn nhau, không khỏi thẫn thờ. Mỗi năm đều có đệ tử bỏ mạng, xác người cũ chưa lạnh thì đã có thêm người mới, quả thật là Bất Phàm Cung cứ luôn mất hết người này tới người khác.

Đoạn Hoài Khác nghĩ tới cái gì đó: “Vị trí của Từ Chính vẫn luôn để trống à?”

Dung Lạc Vân “Vâng” một tiếng, Từ Chính võ công cao cường, đệ tử nhị đẳng chưa đủ lão luyện, nên đành để trống. Đoạn Hoài Khác nghe thế có chút đăm chiêu: “Trước mắt phi tặc chưa tóm được, sau này còn có kẻ địch mạnh là Hoắc Lâm Phong, trong cung cần có thêm nhân thủ.”

Dung Lạc Vân hỏi: “Ý đại ca là…?”

Đoạn Hoài Khác nói: “Chiêu binh mãi mã, bổ sung nhân lực.”

Về phần chiêu mộ như thế nào, thì người trong giang hồ thích nhất là so tài cao thấp, vậy thì bố trí võ đài.

Thật ra trong giang hồ mỗi năm đều tổ chức đại hội tỉ võ, không có gì hiếm lạ, đến lúc đó chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt. Xung quanh Tây Càn Lĩnh tẻ nhạt đã lâu, mùa xuân rồi, cũng nên náo nhiệt một chút, kêu gọi những tên thổ phỉ không thức thời và đám binh phương Bắc tới xem đất này là ai xưng vương.

Sau khi quyết định xong, Đoạn Hoài Khác trở về lên kế hoạch, chuẩn bị tổ chức càng sớm càng tốt.

Dung Lạc Vân vẫn còn đứng ở đó, ngẩng mặt lên nhìn những vì sao quây quần quanh trăng sáng, khiến người ta không nỡ về phòng. Y về lại hiên nhà, ăn xong nằm trên thảm, gối lên đệm cói ngắm sao.

Hỉ thước trong tổ quấn quýt lấy nhau, bồ câu về lồng, y lại cứ thế mà ngủ.

Cả đêm Dung Lạc Vân đều nằm trên sàn, lạnh thấu cả người, lúc tỉnh dậy thậm chí có hơi đờ đẫn. Y lảo đảo vài bước, khoác chăn về phòng ngủ cho ấm, vừa vào cửa thì có tiếng “Nhị ca” truyền tới.

Từ lúc phát hiện bị mất trộm tới giờ, Lục Chuẩn chẳng có lúc nào ngủ nướng nữa, càng ít khi ra ngoài, hận không thể trông giữ Tàng Kim Các từng giờ từng khắc. Cậu ta đi vào trong thấy Dung Lạc Vân nằm cuộn người trên giường liền ngồi ghé bên giường: “Nhị ca, Đại ca nói muốn tổ chức tỉ võ để chiêu mộ, trời vừa sáng đã gọi đệ dậy đi dựng võ đài.”

Dung Lạc Vân “Ừm” một tiếng: “Chiêu mộ thêm người bảo vệ ngân lượng của đệ.”

Lục Chuẩn cười hềnh hệch: “Đừng có nói móc đệ nữa, mấy ngày nay lúc nào đệ cũng canh chừng, nhìn thấy ngân lượng là muốn đau cả đầu.” Cậu ta tới gần làm nũng, lại bị Dung Lạc Vân nhéo lỗ tai, kéo đến càng gần hơn, “Nhị ca, tay huynh lạnh quá.”

Dung Lạc Vân hỏi: “Đại hội tỉ võ giao cho đệ chuẩn bị, thế nào?”

Lục Chuẩn vui vẻ nói: “Thật sao? Đệ lập tức sắp xếp người đi giám công, Nhị ca cứ tin ở đệ!”

Dung Lạc Vân khẽ cười, thả tay ra chỉ về phía bàn, Lục Chuẩn chạy tới trải giấy ra nghiền ngẫm. Y vẫn còn cảm thấy lạnh, quấn chăn lững thững đi đến bên cạnh bàn, đề bút viết một tấm bảng chiêu mộ ——

Bất Phàm Cung luận võ thu nạp hào kiệt giang hồ, sống chết tự chịu, ân oán tự báo. Người chiến thắng sẽ là đại đệ tử nhất đẳng của Bất Phàm Cung, tiền thưởng nghìn lượng, thề sống chết đi theo Bất Phàm Cung.

Vài câu súc tích, viết xong đặt bút xuống, Dung Lạc Vân phân phó: “Dán lên cổng thành, chuẩn bị nghìn lượng tiền thưởng.”

Lục Chuẩn kinh ngạc, nghìn lượng tiền thưởng, cậu ta phải bỏ ra sao… Lúc trước bị mất bốn nghìn lượng, giờ lại mất thêm một nghìn lượng nữa, cậu ta nín thở nhìn chằm chằm vào mắt Dung Lạc Vân. Vốn dĩ muốn giả vờ đáng thương, vậy mà lại bị ánh mắt đào hoa của Dung Lạc Vân hớp hồn, hiếm khi lại hồ đồ ưng thuận: “Vâng ạ… đệ chuẩn bị là phải thôi.”

Bàn giao xong, Dung Lạc Vân ra sảnh ngoài đun nước hãm trà, rồi vào phòng ngủ rửa mặt chải đầu thay y phục, đi ra đi vào Lục Chuẩn đều bám sát theo. Y tưởng là mình vẫn chưa bàn giao rõ ràng, nên nói kĩ lại một lần nữa, nói xong đối phương vẫn lót tót theo y đi khắp phòng.

Y dừng lại hỏi: “Đệ còn chuyện gì sao?”

Lục Chuẩn túm lấy cánh tay y: “Nhị ca, huynh không được quá coi trọng đại đệ tử sắp chiêu mộ đó.”

Dung Lạc Vân không hiểu: “Vì sao?”

Lục Chuẩn ậm ờ đáp: “Ban đầu đệ cũng là đại đệ tử, huynh cất nhắc đệ lên làm cung chủ, nếu tìm được một người giỏi giang… có phải sẽ thay thế đệ không?” Bộ dạng của cậu ta trông rất đau thương, trộn lẫn một chút thẹn thùng, “Đệ không sợ bị thay thế vị trí cung chủ, đệ chỉ sợ huynh không còn đối xử

tốt nhất với đệ nữa.”

Thảo nào từ sáng sớm đã chạy tới đây, kể đông kể tây đi ra đi vào, hóa ra là lo lắng những chuyện này. Dung Lạc Vân vỗ vai Lục Chuẩn: “Lão Tam, ta xem đệ như đệ đệ ruột, không ai có thể thay thế được, Lão Tứ cũng không.”

Lục Chuẩn nhìn chòng chọc Dung Lạc Vân, gật đầu thật mạnh. “Vậy đệ đi đây…” Cậu ta vừa nói vừa lùi lại, giống như sợ Dung Lạc Vân đổi ý, “Nhị ca, huynh đừng gạt đệ đấy nhé, sau này đệ sẽ nghe lời mà.”

Dung Lạc Vân nhìn đối phương đi xa, nhịn không được mà bật cười.

Bảng chiêu mộ vừa được dán lên đã thu hút được vô số người, trước cổng thành chen chúc tấp nập, tiếng nghị luận ồn ào không dứt. “Tiền thưởng nghìn lượng” đã đủ hấp dẫn rồi, không chỉ có người giang hồ muốn so tài cao thấp, đến cả bách tính thường dân cũng nóng lòng muốn thử sức.

Ở phía đằng xa, một đôi chủ tớ hiếu kỳ ngóng nhìn, chính là Hoắc Lâm Phong và Đỗ Tranh, Đỗ Tranh chỉ tay về phía trước: “Thiếu gia, mọi người đang bàn luận chuyện gì vậy? Lẽ nào phía trước dán thông báo thiếu gia đã tới đây?”

Hoắc Lâm Phong nửa tin nửa ngờ, sải bước về phía trước, đến gần tấm bảng mới nhìn võ: “Luận võ chiêu mộ?” Ánh mắt hắn sáng rỡ, đã gia nhập vào giang hồ thì đương nhiên phải so tài với cao thủ, đây không phải cơ hội trời ban hay sao? Nhìn xuống dưới nữa, tiền thưởng nghìn lượng, vậy là tiền phòng có thể được giải quyết rồi phải không?

Lúc trước ở Tái Bắc hắn từng bảo vệ cho phụ thân, cũng ngang tài ngang sức với huynh trưởng, Hoắc Lâm Phong tự cho rằng mình xuất chúng. Hắn quả thật muốn thử xem, ở bên ngoài Hoắc thị nhà hắn rốt cuộc lợi hại cỡ nào.

Xem xong, Hoắc Lâm Phong kéo Đỗ Tranh về khách điếm, không ngờ bên ngoài khách điếm có một nhóm người, bên trong có một người mặc đồ màu xanh ngọc đang nói chuyện với ông chủ, đó chinh là Lục Chuẩn. Đỗ Tranh kinh ngạc: “Thiếu gia, có phải hắn tới bắt thiếu gia đòi tiền không?”

Hoắc Lâm Phong điềm tĩnh bước vào cửa, bước chân vững càng, nội lực mạnh mẽ đến nỗi khiến Lục Chuẩn quay đầu. Hai người nhìn nhau, Lục Chuẩn quay đầu trước: “Ông chủ, ta muốn đặt một bữa yến tiệc năm ngày để chiêu đãi giang hồ hào kiệt, chuẩn bị đủ rượu ngon cho ta.”

Hoắc Lâm Phong thầm nói, bị trộm mất bốn nghìn lượng mà vẫn còn hào phóng như vậy, tiểu thần tài này quả nhiên là xa xỉ. Đúng lúc Lục Chuẩn nói xong xoay người lại, bắt gặp ánh mắt của Hoắc Lâm Phong, sau khi nhìn thật kĩ thì dời mắt, phân phó cho một đệ tử: “Trở về thông báo với ba vị cung chủ, buổi trưa tới đây dự yến tiệc.”

Thông báo đã dán, võ đài đã dựng, Bất Phàm Cung mở đại tiệc, vô cùng có thành ý. Hơn nữa bốn vị cung chủ đích thân đãi khách, tin tức nhất định sẽ truyền đi rất nhanh.

Hoắc Lâm Phong đứng một bên nghe được, nhưng điều hắn nghĩ lại là… Dung Lạc Vân buổi trưa cũng sẽ tới?

Tối hôm đó liếc trộm như có như không, đến nay vẫn không chắc chắn, lẽ nào hôm nay đã có thể chứng thực rồi ư?

Cả khách điếm bận bịu trước sau, Hoắc Lâm Phong và Đỗ Tranh đứng trân trân một lúc lâu mà ông chủ cũng không thèm tới đòi tiền phòng. “Thiếu gia.” Về phòng, Đỗ Tranh nhịn không được mà hỏi, “Buổi trưa chúng ta có thể ăn tiệc không?”

Đường đường là tiểu hầu gia, lại bần cùng đến mức ăn yến tiệc của bọn thảo khấu, nhưng Hoắc Lâm Phong lại vô cùng đắc ý: “Không chỉ phải ăn tiệc của Bất Phàm Cung, mà còn phải thắng một nghìn lượng tiền thưởng của chúng.”

Nói xong ngẩng đẩu lên, nhìn thấy một con chim bồ câu trắng bay qua cửa sổ.

Đó là chim bồ câu đưa thư, vỗ cánh hơn nghìn dặm, tiến về hướng đông nam của Tây Càn Lĩnh. Bay qua bức tường cao vời vợi, vụt qua các phòng các sân, cuối cùng lượn một vòng tới chân phía sau. Đôi mắt đen láy vừa xoay chuyển liền bay xuống chỗ người đang đứng dưới cây ngân hạnh, phát ra một tiếng kêu khẽ.

Dung Lạc Vân giơ ngón trỏ ra cho nó đậu lên, cười hỏi: “Hạt Đậu Nhỏ, khí hậu Trường An dễ chịu quá nhỉ, ngươi còn biết đường quay về à?” Dưới chân chú bồ câu kẹp một mảnh giấy, Dung Lạc Vân để cho chim bay đi, mở giấy ra đọc.

—— Quan sát động tĩnh, chớ vội ra tay.

Dung Lạc Vân thầm tính toán, lúc này có đệ tử tới báo, gọi y mau chóng đến tham gia yến tiệc. “Ta biết rồi, chuẩn bị ngựa đi.” Y phân phó, sau đó vào phòng thay y phục, rồi đốt mảnh giấy vào trong chậu.

Trong thành ồn áo huyên náo, tin tức một truyền mười mười truyền trăm, con phố trước khách điếm chật ních người. Dung Lạc Vân cưỡi ngựa tới, như là ngờ tới được tình cảnh này nên đi vòng ra cửa sau để vào khách điếm.

“Nhị ca, đệ đợi huynh lâu lắm rồi đó!” Điêu Ngọc Lương không biết từ đâu nhảy ra, dắt ngựa buộc cương cho y, kéo y đi vào trong. Vừa vào sảnh lớn đã thấy không còn chỗ ngồi, ai nấy đều giơ chung cạn chén, Đoạn Hoài Khác đấu rượu với người ta, Lục Chuẩn lấy loan đao ra thanh toán với ông chủ.

Điêu Ngọc Lương nói: “Nhị ca, huynh tới trễ quá, chưa tới giờ Ngọ mà đã mở tiệc rồi, người qua kẻ lại đã hết ba tốp rồi đấy.”

Dung Lạc Vân nhìn chung quanh một lượt, tiếng la hét ầm ĩ không có chỗ nào đặt chân, y tìm đến cầu thang, định lên lầu tìm một nơi yên tĩnh.

Bước lên bảy, tám bậc, rẽ sang một khúc ngoặt chật hẹp không gió, cảm giác rất ngột ngạt, nhưng lại có thể giảm bớt tạp âm. Y cúi đầu xuống, bỗng nhiên có một cặp mũi giày xông vào tầm nhìn của mình, ngay sau đó thái dương đập vào một đầu vai, còn vai y thì cọ vào lồng ngực đối phương.

Dung Lạc Vân lùi xuống một bậc, ngẩng đầu lên thì hơi sững sờ. Người trước mặt có vóc dáng cao lớn, dưới hàng mày kiếm là một đôi mắt sắc bén ngang ngạnh, ánh mắt lại thẳng thắn chân thành, khó mà nén được khí thế ngạo mạn.

Không phải chỉ có một mình Dung Lạc Vân, khi đối phương nhìn rõ là y, cũng tỏ vẻ sửng sốt.

Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, Hoắc Lâm Phong định thần lại, thân hình cao lớn chắn đường đi của người ta, còn đứng cao hơn một bậc, có thể nhìn bao quát tư thế của đối phương. Hắn nghĩ, người sờ sờ trước mắt đây… chính là Dung Lạc Vân sao?

Vì thế hắn hỏi: “Xin lỗi đã đụng phải, công tử không sao chứ?”

Lông mi Dung Lạc Vân nhấp nháy, hoàn hồn: “Không sao, xin nhường đường.”

Hoắc Lâm Phong lại cứ chắn ở đó không đi: “Trên lầu không có chỗ trống đâu, công tử không cần phải lên.”

Dung Lạc Vân nói: “Bên dưới cũng chật kín rồi, huynh cũng không cần phải xuống.”

Hoắc Lâm Phong mím môi giấu đi chút thích thú, trong đầu vẫn nghĩ, người này rốt cuộc có phải là Dung Lạc Vân hay không? Hắn khẽ hừ một tiếng, cố ý nói: “Tôi không tham gia bữa tiệc này, nghe đồn Nhị cung chủ của Bất Phàm Cung mặt mũi hung tợn nên tôi muốn xem thử.”

Dung Lạc Vân lại kinh ngạc, kiềm chế cơn tức giận, nhưng lại không kiềm chế được lớp da mặt mỏng hơi đỏ lên. Y phất tay áo, túm đối phương từ bậc thang trên đi xuống, trong lúc lảo đảo dường như đã dính sát vào nhau. Sau đó y đẩy người ra, khẽ nói: “Huynh đã nhìn thấy rồi đấy.”

Thoáng chốc đã xé tan lớp mây đen để lộ ánh mặt trời.

Hoắc Lâm Phong thấp giọng nói: “Tại hạ lỗ mãng, đã mạo phạm Nhị cung chủ.” Đối diện với đôi mắt Dung Lạc Vân, hắn không thể không hạ giọng mềm mỏng, “Sau này ở đại hội đấu võ giành được ngôi đầu, tại hạ sẽ tạ tội với cung chủ.”

Hắn nói xong thì đi, lại sợ người ta quên mất mình, vì thế lấy ra một vật từ trong ngực để giữ ấn tượng.

Bóng dáng cao lớn lướt đi như cơn gió, Dung Lạc Vân ngẩn người, ở chỗ này chỉ còn lại mình y. Trên bậc thang đánh rơi một vật, y nhặt lên xem liền sửng sốt lần thứ ba.

Màu xám nhạt, thêu lá ngân hạnh… rõ ràng là khăn tay của mình mà.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện