Hoắc Loạn Giang Hồ

Bẫy cha


trước sau

Mặt trời mùa thu đã sắp lặn, trời vẫn còn sáng mà các nha hoàn đã xếp hàng bưng món lên rồi. Ba món nguội, năm món nóng, hai món tráng miệng, một bát canh, một thố cơm.

Dung Lạc Vân ôm sói con ngồi bên bàn không nhúc nhích gì, đợi các nha hoàn nối đuôi nhau vào lại nối đuôi nhau ra rồi mới quét mắt một vòng quanh bàn, bày kín rồi, mùi thơm xộc lên đến nỗi muốn người ta hắt hơi.

Đợi Đỗ Tranh đi vào bày món, Dung Lạc Vân cuối cùng cũng gặp được một người quen, hỏi: “Sao nấu nhiều thế này?”

Đỗ Tranh nằm mộng phú quý, cố ý nói: “Thế mà nhiều á? Chế độ ở Hầu phủ là như vậy đó.” Bày bát đũa xong thì bắt đầu múc cơm múc canh, “Nhị cung chủ, cung chủ từng là thiên kim lang của phủ thái phó trong thành Trường An, chắc không kém hơn Hầu phủ chứ.”

Những ngày tươi đẹp mười bảy năm trước, khi đó y vẫn còn nhỏ, nào có nhớ rõ đâu. Dung Lạc Vân vuốt ve lỗ tai sói con, nói: “Không hoành tráng bằng Hầu phủ.”

Đỗ Tranh dâng khăn nóng lên: “Đừng ôm sói con nữa, lau tay dùng cơm đi.” Cậu biết Dung Lạc Vân đang nghĩ cái gì, “Thiếu gia tìm đại thiếu gia nghị sự rồi, Nhị cung chủ ăn trước đi, bữa ăn này là đặc biệt chuẩn bị cho cung chủ đó.”

Dung Lạc Vân hỏi: “Đặc biệt làm cho ta sao?”

Đỗ Tranh nói: “Còn không phải à, còn chưa đến giờ cơm tối mà Hầu gia đã sợ cung chủ vất vả đói sớm nên đích thân phân phó nhà bếp nấu những món này đấy.”

Mùa thu Tái Bắc khô hanh, bàn đồ ăn bồi bổ này rõ ràng đã dành rất nhiều tâm tư, tìm hiểu khẩu vị của Dung Lạc Vân, còn có hai món ăn của Trường An và Giang Nam. Dung Lạc Vân biết được nguyên nhân, tay cứng đờ, nhất thời không biết nên động đũa thế nào.

Đang chần chừ thì bên ngoài có người gọi thiếu gia, Hoắc Lâm Phong trở về rồi.

Chân dài sải bước vào phòng, Hoắc Lâm Phong nói: “Ồ, thơm thế.” Lau tay ngồi xuống bên cạnh Dung Lạc Vân, “Sao còn chưa ăn, đang đợi ta à?”

Dung Lạc Vân gật đầu: “Bàn chuyện với đại ca huynh xong rồi sao?”

Hoắc Lâm Phong “ừm” một tiếng, hắn đi gặp Hoắc Kinh Hải bàn chuyện mật hàm và chuyện sáng mai về quân doanh. Nhắc đến quân doanh, hắn hỏi: “Đỗ Tranh, những thứ đã phân phó ngươi đi thu xếp đã xử lý xong chưa?”

Đỗ Tranh sao dám chậm trễ, cả buổi chiều cậu chạy vòng vòng trong thành, tìm thường phục, kỵ phục, nhung trang, đông y, áo choàng, bít tất, túi nước, đóng thành một bao tải luôn rồi. Cậu hỏi: “Đều chiếu theo kích cỡ của Nhị cung chủ, thiếu gia, Nhị cung chủ cũng sẽ đến quân doanh hả?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Phí lời, chẳng lẽ ở trong phủ tán dóc với ngươi à?”

Dung Lạc Vân bưng bát cười cười, thấy Đỗ Tranh nhìn mình, y ăn hết một con cua hấp rồi vẫn thấy Đỗ Tranh còn đang nhìn mình, ánh mắt kia ẩn chứa vẻ thăm dò, dường như đang kìm nén một vài lời muốn nói lại thôi.

Y hỏi: “Ngươi có chuyện gì à?”

Đỗ Tranh hỏi ngược lại: “Nhị cung chủ, cung chủ thật sự định hỏi cưới thiếu gia nhà tôi à?”

Lời này thẹn không còn gì để tả, hai người đóng cửa phòng thủ thỉ với nhau thì không sao, nhưng bị người ta hỏi ra thì vô cùng khôi hài. Hoắc Lâm Phong giả vờ câm điếc, chỉ cặm cụi ăn cơm, giống như đang đói sắp chết rồi.

Dung Lạc Vân vốn cũng định giả ngốc, nhưng thẹn thì thẹn chứ vẫn tò mò hơn: “Không được à? Hay là ngươi cảm thấy hoang đường?”

Đỗ Tranh thẳng thắn: “Đương nhiên là hoang đường rồi! Thiếu gia cũng có phải là thiên kim chưa xuất giá đâu, gì mà cưới với chẳng xin!” Với lại, cậu ghé lại gần, định nói nhỏ bên tai Dung Lạc Vân, “Tự cổ chí kim đoạn tụ đều lặng lẽ lén lút, nào có đạo lý lộ liễu trắng trợn như thế.”

Gì mà thiên kim, gì mà chưa xuất giá, trời còn chưa tối đã nói cái gì mà đoạn tụ rồi, Hoắc Lâm Phong thẹn quá hóa giận, mặt bí xị đuổi thẳng cổ tên đầy tớ không biết điều này ra ngoài.

Trong phòng không ai hầu hạ, đóng hết cửa lại, bầu không khí lập tức trở nên thanh tịnh, Dung Lạc Vân lặng lẽ liếc Hoắc Lâm Phong, khó biết tâm trạng đối phương, nên y gắp một hạt đậu đỏ trên bánh bỏ vào trong bát Hoắc Lâm Phong.

Hoắc Lâm Phong nhìn chằm chằm chấm đỏ trong bát cơm trắng, làm thinh hồi lâu rồi dùng đầu đũa gẩy nhẹ.

Ngoài cửa đương lúc hoàng hôn, những ánh nắng còn sót lại tận dụng hết cỡ để len lỏi chui vào, ánh sáng đỏ cam lốm đốm hiện lên, xa hoa như thể chẳng giống gia đình đàng hoàng. Đợi đến khi đỏ cam chuyển dần sang đỏ tươi, Hoắc Lâm Phong mới gắp hạt đậu kia lên bỏ vào miệng, đã lạnh rồi, nhưng mà ngọt hơn rất nhiều.

Hắn nói: “Dung Lạc Vân, cho dù em có cưới ta hay không thì ta cũng sẽ không bao giờ là của người khác, chúng ta đều biết rõ trong lòng. Em thoái lui đến mức độ đó, không phải là vì quan tâm đến ta, mà là vì em vẫn chưa quyết định được, chứng tỏ em vẫn chưa thoát được bức tường trong lòng mình.”

Bây giờ đến lượt Dung Lạc Vân làm thinh, chỉ còn lại vỏn vẹn mấy hạt cơm, y vừa dùng dằng vừa chậm rãi nhai nuốt, Hoắc Lâm Phong nghiêng đầu nhìn y, cướp bát cơm của y, đổi thành một bát canh, nói: “Em xem đi, ra vẻ thong dong là thế, nhưng chỉ cần một câu mà đã đánh em trở về nguyên hình rồi.”

Dung Lạc Vân nhìn viền bát, không muốn để lộ tim đen, cũng không muốn nói đến chuyện này: “Vậy huynh đừng đánh ta nữa.”

Giọng điệu hết sức tủi thân, tràn đầy oán trách, giống như thực sự bị đánh vậy. Trái tim của Hoắc Lâm Phong bị câu này hóa lỏng, bị sương đêm hun nóng, liền sửa miệng: “Vậy được thôi, trước khi trận chiến kết thúc, cả hai chúng ta đều không nhắc đến chuyện này nữa.”

Dùng xong bữa thì trời cũng đã tối rồi, đến tận đêm khuya phải tắm rửa lên giường, Dung Lạc Vân cũng không bước một bước nào ra khỏi phòng. Nơi này không giống phủ tướng quân ở Tây Càn Lĩnh, y cảm thấy ở đây hành xử rất cẩn trọng, dù là chủ hay tớ, da mặt y mỏng lắm, sợ chạm mặt người khác.

Tắm rửa xong, Dung Lạc Vân để tóc ướt ngồi xếp bằng ở cuối giường, trên đệm trải ra mấy bộ xiêm y, là mấy bộ Hoắc Lâm Phong lệnh cho Đỗ Tranh đi mua. Màu xanh nhạt, màu xanh ngọc, đều dựa theo sở thích ngày thường của y, trong quân doanh nhiều gió cát, còn có thêm mấy bộ dày màu sẫm.

Y gấp từng bộ một, gấp đến bộ cuối cùng, y phủi ra một chiếc lọ sứ trắng nhỏ, nhỏ bằng nửa bàn tay, đóng rất kín, mở ra thấy là một lọ thuốc mỡ màu trắng có mùi hương hoa lan.

Dung Lạc Vân cúi đầu nhìn thật kĩ, hình như y từng thấy một thứ giống như vậy trên bàn trang điểm của tỷ tỷ, chẳng lẽ là để thoa mặt ư? Y đi chân trần xuống giường, giẫm lên thảm dày chạy tới trước cửa tiểu thất, tập trung tinh thần: “Ây dô!”

Hoắc Lâm Phong mới vừa ra khỏi thùng tắm, trên người không một mảnh vải che thân, đang cầm khăn vải lau qua, nghe tiếng liền liếc về phía cửa, nói: “Người bị nhìn là ta, em ây dô cái gì?”

Dung Lạc Vân cúi xuống nhìn chằm chằm mặt thảm, hoa văn trên thảm quấn quýt vào nhau, bông này kéo theo bông kia, cành này móc lấy cành kia, như cảm nhận được, ánh mắt y dời từ dưới chân du tẩu về phía trước, nhìn đến đôi chân đẫm nước của Hoắc Lâm Phong, không cầm lòng được mà dán mắt vào, bắp chân thon dài, hai đầu gối, bắp đùi rắn chắc…

“Nhìn đi đâu thế?” Hoắc Lâm Phong hỏi.

Bỗng nhiên, Dung Lạc Vân dời tầm mắt, bộ dạng chột dạ hoảng sợ giống như chim sợ cành cong. “Không, không nhìn gì cả.” Bấy giờ y mới nhớ ra, hai tay đưa lọ sứ lên, “Đây là cái gì?”

Hoắc Lâm Phong lau người qua loa, tẩm y tẩm khố đã chuẩn bị sẵn thì hắn không đụng, lại lấy một chiếc áo choàng lụa trơn láng từ kệ gỗ. Khoác lên lỏng lẻo, khi tiến gần đối phương còn có cảm giác sắp tuột cả xuống.

Dung Lạc Vân khó mà kiềm chế khóe mắt, kiềm chế gương mặt cứ đỏ dần lên, đợi Hoắc Lâm Phong đi đến trước mặt mình, y liền nhìn chằm chặp vào lồng ngực sũng nước của người ta. Mặc dù nhìn rất mãn nhãn rồi nhưng lại cứ dối trá mà nói: “Không mặc đồ đàng hoàng, thành ra thể thống gì.”

Hoắc Lâm Phong cố ý phẩy phẩy vạt áo, lại gần một chút, hơi nóng quanh người tràn ngập căn phòng, hắn nhìn cái người vừa ăn cắp vừa la làng này, hỏi: “Đường công tử, công tử nhìn lén dưới khố của ta, thì là thể

thống của nhà nào đây?”

Dung Lạc Vân hốt hoảng, gì mà Đường công tử, giống như cha mẹ và đệ đệ của y đều đang nghe thấy vậy, muốn mắng môn phong Đường gia bại hoại chứ gì, y mạnh miệng nói: “Nói bậy nói bạ, ta nhìn cái thứ đó của huynh làm gì.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Em muốn làm gì… cũng được.” Không ngoài dự kiến, Dung Lạc Vân thẹn thùng xoay người, mái tóc dài phất qua, vô cùng ghẹo người. Hắn duỗi tay ra bắt lại, móc chân túm lưng bế lên, sải bước ra khỏi tiểu thất.

Chỉ đi tám chín bước là đến bên giường, ôm cơ thể mềm mại trong lòng lăn lộn tới lui, quấn quýt da thịt ngã xuống giường. Trên bàn, trước cửa sổ, bên tủ gỗ, những chiếc đèn dát vàng cháy nến đỏ, vài ba chao đèn lụa tỏa ra ánh sáng, trong phòng sáng trưng, con ngươi cũng có thể nhìn rõ biểu cảm của đối phương.

Dung Lạc Vân nằm ngửa mặt lên, bị Hoắc Lâm Phong giam cầm, khẽ năn nỉ: “Thổi đèn đi…”

Đó là việc của kẻ dưới, tiểu Hầu gia đâu có chịu: “Thổi đèn rồi thì làm sao nhìn thấy được dáng vẻ này của em.” Hắn nhấc tay lên kéo nhẹ xuống, hai lớp rèm mờ mờ ảo ảo buông xuống, như thế lại càng ám muội hơn.

Hoắc Lâm Phong mở nắp lọ sứ ra, nói: “Thứ này tên là Phức Lan Cao, mùa thu Tái Bắc hanh khô, sợ làm thô ráp gương mặt nhỏ nhắn này của em.” Đầu ngón tay chấm một ít, bôi lên má, lên trán, lên chóp mũi Dung Lạc Vân.

Đây là đồ của nữ nhân, Dung Lạc Vân không thích, nhưng Hoắc Lâm Phong đích thân thoa mặt cho y, y còn có thể nói “Không muốn” sao? Đôi môi mỏng mấp máy, nói chuyện khác: “Đỗ Tranh đúng là chu đáo, còn giúp huynh mua cái này.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Em quan tâm tới cậu ta quá nhỉ, nghị sự với đại ca xong, ta đã đích thân đi mua đấy.” Hắn cúi người đè thấp xuống một chút, “Cửa tiệm tốt nhất trong thành, tên là ‘Mãn Đường Hoan’, nghe hay không?”

Lúc này mặt Dung Lạc Vân thơm phưng phức: “Hay.” Cảm giác ngày càng nặng, Hoắc Lâm Phong giảm bớt lực trên người y, những chỗ khác thì không sao, chỉ là xương hông bị một vật cộm vào. Mà mặt Hoắc Lâm Phong vẫn trơ trơ như không, hỏi: “Ngư thủy chi hoan (cá nước thân mật), có phải nghe cũng rất hay không?”

Y mặt đỏ tai hồng, rõ ràng là chưa làm gì hết nhưng lại giống như đã bị chọc ghẹo đến xấu hổ rồi vậy. vòng eo ngưa ngứa, Hoắc Lâm Phong gỡ nút thắt tẩm y ra, kéo một phát, cơ thể trắng nõn bại lộ dưới ánh nến màu quýt.

Dung Lạc Vân nhắc nhở lần nữa: “Thổi đèn đi…”

Hoắc Lâm Phong cúi đầu ngậm lấy bờ môi kia, sờ soạng lưng quần Dung Lạc Vân, mơ hồ nói: “Để ta xem thử đùi có còn đỏ không đã, thổi đèn rồi làm sao mà xem?”

Cả quần ngủ lẫn quần lót đều được lột ra từ từ, Dung Lạc Vân kìm nén cơn ngại ngùng, ngoan ngoãn nằm im không động đậy gì. Y vô cùng ngây thơ, như một trái dưa non chưa trải sự đời, hỏi: “Còn đỏ không?”

Hoắc Lâm Phong cúi xuống nhìn chằm chằm, che giấu ánh lửa trong mắt: “Vẫn còn đỏ.”

Dung Lạc Vân ấp úng: “Vậy có phải… huynh sẽ không ức hiếp ta nữa không?”

Huyết khí Hoắc Lâm Phong chảy ngược, kìm nén con súc sinh trong lòng mình lại, ngẩng đầu lên cười: “Đo đỏ một mảng, càng quyến rũ hơn.” Hắn lại tiếp tục đè xuống, túm hai tay Dung Lạc Vân giữ chặt trên đỉnh đầu, “Với lại, hóa ra đó gọi là ức hiếp em à, vậy sau này ta đi ức hiếp người khác nhé?”

Dung Lạc Vân tức tối nói: “Huynh dám! Ta sẽ giết huynh…” Sức uy hiếp gần bằng không, y tự phát giác được, “Nói nhiều quá, chẳng có tác dụng gì.”

Hoắc Lâm Phong không cầm lòng được nữa, nghiêng mặt sang, cúi đầu hôn lên tai Dung Lạc Vân, cùng lúc đó bàn tay móc ra một ít thuốc mỡ. Môi dán bên tai, hơi thở khiến cho vành tai y run rẩy, hắn nói: “Dung Lạc Vân, trong mơ em không giống như thế này.”

Mồ hôi không ngừng túa ra, Dung Lạc Vân ngập ngừng hỏi: “Chứ thế nào?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Trong mơ, em điên cuồng hôn ta, còn cưỡi trên người ta uốn éo lung tung.”

Xằng bậy, Dung Lạc Vân muốn phản bác, nhưng hé môi lại không phát ra tiếng, giơ tay lên bám vào vai Hoắc Lâm Phong run rẩy, ngẩng đầu lên khẽ thở dốc. Y cảm thấy Hoắc Lâm Phong thật hung dữ, dữ hơn cả lúc trước, chẳng màng chuyện gì cả, giống như đang lấy y ra trút giận vậy.

“Tướng quân…” Y bắt đầu kêu loạn, “Tiểu Hầu gia…”

Áo choàng lụa trơn láng khoác trên người tựa như một làn sóng đang đung đưa, Hoắc Lâm Phong cúi đầu tì lên trán Dung Lạc Vân, giọng nói trầm thấp, mặt đầy thương yêu: “—— Tiểu Hành.”

Dung Lạc Vân giật mình, vừa nỉ non vừa làm nũng: “Gọi ta lần nữa… gọi lần nữa đi!”

Hoắc Lâm Phong cứ gọi liên tục mấy tiếng, Tiểu Hành, Tiểu Hành, chiếc giường nặng ký cũng cùng phát ra âm thanh, quấy phá vẻ êm đềm trong phòng. Dung Lạc Vân siết chặt cánh tay, ánh mắt không còn tiêu cự, khẽ thì thào: “Chỉ cho một mình huynh gọi thôi.”

Một câu bâng quơ thôi nhưng Hoắc Lâm Phong lại nhạy cảm phát hiện ra: “Chẳng lẽ… trước giờ còn có người gọi em như vậy ư?”

Dung Lạc Vân nói trong vô thức: “Tam hoàng tử.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Hắn ta là cái thá gì? Ỷ có chút giao tình cũ mà bày đặt thân thiết à.” Hắn ôm Dung Lạc Vân ngồi dậy, vuốt lưng thuận khí, kề sát nhau không một kẽ hở.

Dung Lạc Vân che bụng khẽ run, cơ thể y đã mềm oặt rồi, bên ngoài phòng, Đỗ Tranh bưng tới hai bát canh nóng an thần, chỉ nghe thấy tiếng khóc liên miên truyền ra, còn an thần con mẹ gì nữa.

Mãi cho đến giờ Tý mới kết thúc, Hoắc Lâm Phong ôm Dung Lạc Vân nằm xuống gối, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lồng ngực vẫn còn đang phập phồng. một lúc sau, hắn bình tĩnh hơn, nói: “Một mình em đến Trường An ta còn chưa nói đấy, sau này không được mạo hiểm một mình nữa.”

Giọng Dung Lạc Vân khàn đặc: “Lão Tam đi với ta mà, vừa trả lộ phí vừa có công, chuyến này đệ ấy đã giúp ta rất nhiều đó.”

Hoắc Lâm Phong cười nói: “Tam cung chủ mê tiền như thế, chắc hẳn là đau lòng lắm, lần sau gặp mặt ta sẽ cảm ơn đệ ấy thật trịnh trọng.”

Dung Lạc Vân chậm rãi nói: “Ta đã cảm ơn rồi, Duệ Vương tặng ta một chiếc nhẫn ngọc, đắt tiền lắm ý, ta đã tặng lại nó cho lão Tam rồi.” Y mệt mỏi muốn xỉu rồi, mơ màng nhắm mắt lại, không nhìn thấy biểu cảm Hoắc Lâm Phong đã biến chuyển.

Đang yên đang lành, vô duyên vô cớ, tặng nhẫn ngọc làm gì?

Huống hồ người ta là nam nhi, không tặng chủy thủ bảo kiếm, bút mực giấy nghiên gì đi, vì sao lại đi tặng một món đồ dán vào da thịt, đeo lên ngón tay như thế?

Cái tên đó chỉ có thể cho hắn gọi, nhẫn cũng chỉ có thể đeo của hắn mà thôi.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, trong chủ uyển ở Hầu phủ đã xào xáo một trận, Bạch thị giật mình tỉnh giấc, nghiêng người đẩy đẩy người bên gối. Hoắc Chiêu thức dậy, vén rèm lên hỏi: “Tiếng động gì vậy?”

Nha hoàn bên ngoài nói: “Hầu gia, phu nhân, nhị thiếu gia tới.”

Đang nói thì Hoắc Lâm Phong đã ăn mặc chỉnh tề đẩy cửa bước vào, mới sáng sớm đã đăng đường nhập thất, quả là chẳng hợp phép tắc. ai ngờ, hắn vậy mà chạy thẳng đến trước bàn gương, ngồi phịch xuống.

Hoắc Chiêu kinh ngạc: “Tên nghịch tử, mày lại phát rồ cái gì đấy?”

Hoắc Lâm Phong nhìn về phía Bạch thị: “Mẹ, tổ mẫu đã đưa cho mẹ một cặp vòng ngọc, một chiếc nhẫn ngọc, có thể đưa nhẫn ngọc cho con không?”

Bạch thị mông lung chẳng hiểu gì: “Đợi sau này con và đại ca con thành thân, mẹ sẽ truyền lại cho con dâu, bây giờ con lấy nó làm gì?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Con muốn tặng cho Dung Lạc Vân.”

Thẳng thắn như thế khiến hai ông bà nhất thời sửng sốt, Hoắc Chiêu hoàn hồn trước, đang suy nghĩ, đứa trẻ kia thích nhẫn ngọc sao? Cũng đúng, đồ mua bên ngoài không sánh bằng vật quý gia truyền, càng không thể sánh được với tâm ý.

“Phu nhân…” Hoắc Chiêu nói, “Nếu đã như thế, thì đưa cho nó đi.”

Ở trong biệt uyển, Dung Lạc Vân đang một mình say giấc nồng, vẫn chưa biết vị tướng quân kia trù tính hết nửa đêm, trời vừa sáng đã mặt dày gài bẫy cha mẹ ruột, đòi chiếc nhẫn bạch ngọc, sau khi y tỉnh giấc sẽ lập tức cầu hôn y.

Đã bắt được y rồi, muốn hối hận cũng không còn kịp nữa.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện