Dung Lạc Vân chầm chậm mở mắt ra, rèm che được buộc lên, trong phòng sáng trưng bất thường. Trong không gian ấm áp này, sói con phơi bụng nằm trên sạp nhỏ, nhìn kĩ một hồi mới nhận ra nó đã lớn hơn nhiều so với khi mới nhặt được rồi.
Mà bên gối thì trống vắng, chạm tay vào cũng chẳng thấy có hơi ấm nào sót lại, Dung Lạc Vân chui khỏi giường nhìn xung quanh, gọi: “Hoắc Lâm Phong?” Không ai đáp lại, trong tiểu thất, ở bên ngoài cũng đều vắng lặng, y hốt hoảng gọi to hơn, “Hoắc Lâm Phong, Hoắc Lâm Phong?”
Người đâu rồi, chẳng lẽ ở quân doanh xảy ra chuyện gì nên đã bỏ y ở lại mà đi rồi sao?
Dung Lạc Vân vén chăn xuống giường, “ui da” một tiếng, eo và chân ê ẩm khó chịu, run lẩy bẩy như bị sốt rét. Lúc này cửa mở ra, Đỗ Tranh bưng chậu đồng tiến vào, nói: “Đã ban ngày rồi, chỉ có một mình cung chủ thôi, sao còn kêu gào nữa?”
Dung Lạc Vân hỏi: “Hoắc Lâm Phong đâu?”
Đỗ Tranh đáp: “Thiếu gia đến chỗ Hầu gia rồi, không biết làm gì nữa.” Nói xong khẽ liếc mắt nhìn Dung Lạc Vân, từ đầu đến chân, chỗ nào cũng dè dặt cẩn thận giống như một đại cô nương đang lựa hoa vậy.
Biết được Hoắc Lâm Phong chưa đi, Dung Lạc Vân yên tâm rồi, nhưng cũng nhớ lại câu lúc nãy, gì mà “Ban ngày một mình còn kêu gào”?
“Chậc chậc chậc.” Đỗ Tranh ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó đút tay vào tay áo, “Tôi là thông cảm cho Nhị cung chủ cực khổ, tối qua vừa khóc vừa kêu, cách một bức tường cũng biết được cơ thể da tóc của cung chủ đều bị thiếu gia giày vò, dù trời sáng rồi thì cũng nên nghỉ ngơi chút đi.”
Mặt Dung Lạc Vân bắt đầu đỏ lên, đỏ thế nào ấy hả, ước chừng còn đỏ hơn cả màu mây ráng chiều, màu son thoa má của các con hát, hay màu hoa đào nở rộ tháng ba tháng tư. Từ da mặt đến lỗ tai rồi đến cổ, vén vạt áo lên thì còn có lồng ngực, tất cả đều đỏ bừng bừng.
Y có bao giờ chịu nỗi nhục thế này đâu, không chỉ nhục nhã mà còn thẹn thùng đến cả địa ngục Nghiệt Kính nữa.
“Xằng bậy…” Y chẳng có sức lực gì, tay trái khẩy tay phải, hàm trên đập hàm dưới, “Ta không có như vậy đâu, cho dù là có đi nữa thì tường phòng rắn chắc như thế làm sao ngươi nghe thấy được.”
Đỗ Tranh nói: “Tôi đâu chỉ nghe thấy mà còn nghe rất rõ nữa kìa.”
Cậu tằng hắng một tiếng: “Gì mà nhẹ thôi, mạnh hơn chút, chậm thôi, nhanh lên, chỗ nào không được, chỗ nào chịu không nổi, Nhị cung chủ chắc hẳn đã kiều diễm mê hoặc thiếu gia nhà chúng tôi rồi!”
Dung Lạc Vân muốn sụp đổ, giơ tay lên bịt tai: “Ngươi im miệng đi, không được nói nữa!”
Bộ dạng tự lừa mình dối người trông cực kỳ buồn cười, vừa quát lên, chất giọng khàn đặc càng nghiệm chứng được lời nói của đối phương. Sói con giật mình tỉnh giấc, không biết xảy ra chuyện gì nhưng vẫn theo phe cha ruột mà gào rú.
Khi Hoắc Lâm Phong vào phòng thì suýt nữa đã mất đi thính giác, đá cửa cái rầm mới khiến tiếng ồn trong phòng ngừng lại.
Dung Lạc Vân có người chống lưng rồi, tức giận nói: “Cậu ta, cậu ta!” Quả thật là thẹn đến nỗi không cất lời được, muốn cáo trạng cũng không nói ra được. Hoắc Lâm Phong thấy thế liền xua đuổi Đỗ Tranh, bước chậm đến trước giường.
Giây phút này, trong phòng trở nên tĩnh mịch, cực giống sáng sớm sau đêm tân hôn.
Hoắc Lâm Phong đứng còn Dung Lạc Vân thì ngồi, một người cúi đầu, một người ngước mặt, bốn mắt nhìn nhau dường như không đủ, không ai muốn phá vỡ sự yên lặng này trước.
Dung Lạc Vân rất là xúi quẩy, mặt vốn đã đỏ rồi, đối mắt nhìn như vậy chỉ sợ sẽ phát sốt lên luôn. Y không chịu được nữa, mở miệng dời sự chú ý: “Vẫn còn sớm mà, tìm cha huynh có chuyện gì quan trọng sao?”
Hoắc Lâm Phong gật đầu: “Phải, rất quan trọng.”
Hắn chìa hai tay ra, tay nào cũng nắm lại, đặt chung với nhau. “Đoán xem tay nào có đồ.” Hắn nói, đưa hai nắm tay tới gần, “Đoán đúng sẽ đưa cho em.”
Dung Lạc Vân không hiểu, mông lung do dự đụng đụng vào tay trái.
Hoắc Lâm Phong nở nụ cười, lật tay lại mở ra, trong lòng bàn tay trống không, vì thế hắn dùng tay này vuốt ve mặt Dung Lạc Vân, xoa xoa một lúc, trách móc: “Không ngờ em ngốc như thế, cho em một cơ hội nữa đấy.”
Kiểu này là nhất định phải cho mình rồi, Dung Lạc Vân càng tò mò hơn, hai tay bọc lấy tay phải Hoắc Lâm Phong, gỡ ra từng ngón một, thấy lòng bàn tay chứa một chiếc nhẫn bạch ngọc. Chiếc nhẫn này không hề đơn giản một chút nào, trơn bóng óng ánh, hoa văn điêu khắc cực kỳ tỉ mỉ.
Dung Lạc Vân sững sờ, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, rồi lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Lâm Phong, cứ lặp đi lặp lại như thế. Hoắc Lâm Phong bị điệu bộ ngốc nghếch của y chọc cười, giọng dịu dàng khác thường: “Mới sáng sớm đã đánh thức cha mẹ, mặt dày chơi xấu đòi được món đồ này.”
Hắn quỳ xổm xuống, chuyển thành ngước mặt nhìn Dung Lạc Vân, nói: “Chiếc nhẫn này đã truyền mấy đời rồi, cuối cùng tổ mẫu truyền cho mẹ ta, sau này mẹ ta sẽ truyền cho con dâu của bà.”
Dung Lạc Vân chưa phản ứng kịp: “Vậy sao có thể đưa cho ta được? Mau trả về đi…” Nói xong, đầu óc chậm chạp xoay chuyển, đột nhiên hoảng hốt, sửa miệng như một kẻ mê tiền, “Không được… huynh không được cưới vợ.”
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Vậy em có muốn lấy nó không?”
Dung Lạc Vân tiến thoái lưỡng nan, bảo bối gia truyền nhà người ta, sao y có thể nhận được chứ? Chợt nghĩ, vô duyên vô cớ sao người này lại tự dưng đòi cái này? Y hỏi ngược lại: “Huynh vẫn chưa thành thân, mẹ huynh vậy mà cũng đưa cho huynh à?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ta nói là muốn tặng cho em, cha mẹ ta cho phép ngay.”
Đây là vì món nợ mười bảy năm trước, nhưng Dung Lạc Vân lại chột dạ: “Bọn họ biết rồi sao? Sao mà biết được?” Nhớ lại lời Đỗ Tranh nói, y sợ toát mồ hôi, “Là tối qua ta gây ra chuyện mất mặt, tiếng gào khóc truyền ra ngoài… bị cha mẹ huynh phát hiện rồi phải không!”
Dung Lạc Vân suýt nữa bật khóc, hai tay túm đệm giường, thẫn thờ một hồi rồi đứng dậy cầm xiêm y trên giá.
“Ta về đây.” Y không quản eo mỏi chân đau, mặc trung y vào, cột bừa nút thắt, “Ta phải về Tây Càn Lĩnh thôi, cha mẹ ta bỏ mạng ở đây, ta cũng không còn mặt mũi nào ở đây được nữa!”
Hoắc Lâm Phong nín nhịn rất vất vả, chạy tới ngăn cản: “Em muốn chọc ta cười chết phải không?” Hắn tiến lại gần, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Tốt xấu gì cũng là một cung chủ, bị một tên đầy tớ dọa cho hai câu đã sợ hãi như thế.”
Dung Lạc Vân xấu hổ: “Thật ra gan ta không lớn lắm đâu…”
Hoắc Lâm Phong cởi nút chết kia ra, buộc lại lần nữa, tiện thể túm lấy eo Dung Lạc Vân. “Một kẻ giết người không chớp mắt như em mà còn giả bộ đáng thương cái gì.” Buông một câu, móc lấy hai tay Dung Lạc Vân, “Thích