Trước bàn thờ Phật, Bạch thị chắp hai tay quỳ xuống thành kính, y phục trắng giản dị, giữa búi tóc chỉ cài vỏn vẹn một cây trâm ngọc, trên bàn đặt một chồng kinh văn dày, là tối qua do bà tận tay chép ra.
Cọt kẹt một tiếng, cửa Phật đường đẩy ra, hạ nhân không dám làm phiền như thế, nhất định là người chủ gia đình kia rồi. “Phu nhân.” Hoắc Chiêu gọi rồi cầm áo choàng đi tới, “Đã quỳ khấn hơn nửa ngày rồi, cẩn thận không lại đau đầu gối đấy.”
Bạch thị nghe tiếng vẫn chưa nhúc nhích gì, trong miệng niệm kinh nhanh hơn một chút, tụng cho xong mấy câu cuối cùng. Mở mắt ra ngước lên, Hoắc Chiêu đứng ngay bên cạnh bà, chìa tay ra, dìu bà đứng dậy khỏi bồ đoàn.
“Hầu gia, ông cũng nói vài câu với Phật tổ đi?” Bạch thị lên tiếng.
Hoắc Chiêu nở nụ cười nhẹ: “Tôi không tin vào thần phật, nói với phật tổ không bằng nói với bà.” Giơ tay lên khoác áo choàng cho Bạch thị, cột dây lại, sau đó cầm lấy chuỗi phật châu giữa kẽ tay bà.
Hai người sóng vai nhau rời khỏi phật đường, trời vẫn còn sớm nên hai người định tản bộ trên hành lang. Đi xa hơn một chút, đến nơi phật tổ không nghe thấy tiếng nữa, Bạch thị mới nói: “Lâm Phong toàn thích nói những lời đùa cợt trước mặt phật, bảo là không tin, hóa ra là giống cha nó.”
Hoắc Chiêu hừ một tiếng, nói: “Chuyện tốt thì không biết có giống tôi hay không, vậy mà chuyện này lại giống.” Nói xong, bàn tay chạm đến mép áo choàng, lặng lẽ túm một cái, lén cầm lấy tay trái của Bạch thị.
Giữa thanh thiên bạch nhật, hành động của một người lớn đang sống sờ sờ có bí mật cách mấy cũng không thể che giấu được, Bạch thị hốt hoảng, giấu giấu tay tránh đi, còn cố gắng vùng vẫy ra. Nhưng không có kết quả, bà khẽ nói: “Hầu gia, bị kẻ dưới nhìn thấy sẽ thành chuyện cười đấy.”
Hoắc Chiêu hỏi: “Chồng già vợ già, nắm tay thôi mà có cái gì để cười?”
Ông nắm chặt hơn nữa, sợ bàn tay sắt đá thường xuyên cầm kiếm không có chừng mực sẽ làm đau người vợ mảnh mai, vì thế ông lại buông lỏng ra một chút, buông lỏng lại sợ đối phương rút ra, nên lại nắm chặt. Cứ dùng dằng mấy lần như thế, ông bất đắc dĩ nói: “Chép nhiều kinh văn như thế, ngón tay cũng ê ẩm cả rồi.”
Vòng đi vòng lại, hóa ra là an ủi, Bạch thị nói: “Không đau, viết mấy chữ thôi mà, có là gì đâu.” Đến cuối hành lang, bà xách váy bước xuống bậc thềm, tiến vào trong hoa viên nhỏ, “Con nhỏ chinh chiến sa trường, người làm mẹ như tôi cũng chỉ có thể làm những chuyện này thôi.”
Hoắc Chiêu cười chế giễu: “Nó đã hai mươi ba tuổi rồi, qua hết mùa đông là hai mươi bốn, gọi ‘con nhỏ’ không thấy ngượng à?”
Bạch thị nói: “Lúc Lâm Phong ở nhà, ông toàn chê nó nghịch ngợm, bây giờ nó làm thống soái ở quân doanh rồi mà ông còn chọc ngoáy mấy chuyện râu ria này nữa.” Trên miệng thì oán trách nhưng lại nhấc tay lên chỉnh vạt áo cho Hoắc Chiêu.
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt của đôi vợ chồng không hẹn mà gặp, không sôi trào dậy sóng như lớp trẻ, mà trầm tĩnh sâu nặng, giống như hai chiếc gương sáng trơn nhẵn, soi chiếu thông suốt cảm xúc của đối phương.
Bạch thị nói: “Nếu Hầu gia có ý định gì, nhất định phải nói với tôi đấy.”
Hoắc Chiêu hỏi: “Sao phu nhân lại nói như vậy?”
Một cơn gió thổi tới, mang theo những phiến lá rụng phớt qua đầu vai, Bạch thị mở bàn tay ra, bắt được một cánh hoa rơi, nói: “Hoa rồi cũng sẽ có ngày lại nở, khi úa tàn chẳng cần nói tạm biệt, nhưng con người thì khác, một khi đã xa cách thì là sinh ly tử biệt, Hầu gia nói xem có đúng không?”
Câu hỏi này khiến Hoắc Chiêu làm thinh một hồi lâu, cuối cùng ông thở dài gọi khuê danh của Bạch thị, Bích Thành.
“Năm đó ông tới Tái Bắc trấn thủ, nghe được cha tôi tinh thông ngôn ngữ Đột Quyết nên ngày nào cũng đến nhà tôi xin chỉ giáo.” Bạch thị cười, “Cha tôi thấy phiền nên bảo tôi dạy ông, sao nào, bây giờ còn muốn giấu tôi ư?”
Người bên gối sao có thể giấu được chứ, Hoắc Chiêu nhận thua: “Lén xem mật hàm của tôi mà còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng như thế à.”
Trước mặt là một hòn sơn giả, trên đỉnh núi có một cái đình, Hoắc Chiêu nắm tay Bạch thị cùng bước lên bậc thềm. Bốn phía không người, Bạch thị nói: “Trong mật hàm rõ ràng có ghi ngày tháng, tiết Trùng Dương mùng Chín tháng sau, Li Na quân sẽ vào xâm lược, vì sao Hầu gia lại không nói với Lâm Phong?”
Đánh trận cần nhất là biết người biết ta, mạng người quan trọng, sao có thể giấu diếm làm chậm trễ được chứ. Đến bậc thang cuối cùng, lên được đình nhỏ trên đỉnh núi, Bạch thị vạch trần: “Đến ngày đó, ông vốn không muốn Lâm Phong đi, mà là đích thân ông đi dẹp loạn có đúng không?”
Nơi này gió lớn, góc áo choàng và tà váy không ngừng phất phơ, Hoắc Chiêu nghiêng người cản gió lạnh cho phu nhân, thừa nhận: “Phải, tôi không định gọi nó đi.” Dù ngày thường hay chê bai, chế giễu tên nghịch tử đó, nhưng dẫu sao nó vẫn là cốt nhục thân sinh của ông.
“Tên cáo già xảo quyệt Trần Nhược Ngâm, nếu đã lên kế hoạch sát hại Lâm Phong thì nhất định sẽ nắm chặt thời cơ này.” Hoắc Chiêu nói, “Nếu như Lâm Phong thật sự xảy ra chuyện, chúng ta phải làm người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh sao? Không biết trước thì không nói, nhưng nếu đã biết rồi thì người làm cha như tôi nhất định phải bảo vệ con của mình.”
Mặt sấp mặt ngửa lòng bàn tay đều là thịt, Bạch thị không có chủ ý nào, sững sờ nhìn Hoắc Chiêu không nói nên lời.
“Bích Thành à, tôi đã già rồi, không trấn giữ Tái Bắc được bao lâu nữa đâu.” Giọng Hoắc Chiêu trầm thấp, nói, “Nhưng con chúng ta còn rất trẻ, nếu không vì gì khác mà chỉ đơn giản cân nhắc chuyện lâu dài thì cũng nên làm như vậy.”
Danh tướng bạc đầu, mỹ nhân luống tuổi, chắc hẳn đều là sự hạ màn trong hiu quạnh. Đuôi mắt Bạch thị đỏ lên, dường như là bị lạnh, bị gió thổi vào, bà hơi chếnh choáng, giọng cũng run rẩy theo: “Hầu gia, theo ông mấy mươi năm, tôi vẫn có gan đấy.”
Dù lòng can đảm có nhiều đến thế nào, nhìn thấy người thân yêu của mình rơi vào nguy hiểm, ai có thể điềm nhiên được đâu, Bạch thị nói: “Trước giờ ông đều dạy Kinh Hải và Lâm Phong rằng phải lấy tâm lý quyết tử để nghênh chiến, vậy lần này…”
Hoắc Chiêu đáp: “Lần này cũng như vậy.”
Ông nhẹ nhàng ôm lấy Bạch thị, nói: “Võ công của tôi vượt xa Lâm Phong, phần thắng đương nhiên cũng lớn hơn.” Ông thoáng dừng lại rồi đưa mắt nhìn lên đấu củng ở góc đình, trên đó có một tổ chim đang cư ngụ, trong tổ có hai con chim yến đang tựa vào nhau.
“Nếu như thua trận…” Hoắc Chiêu thấp giọng, “Tử chiến sa trường, cả đời này của tôi cũng xem như là chết xứng đáng.”
Bạch thị mở to đôi mắt rướm lệ, nước mắt đung đưa muốn rơi xuống. Hoắc Chiêu ôm bà chặt hơn, giống như đang an ủi: “Những năm qua chẳng có gì tiếc nuối nữa, vốn đã định nói với bà rồi nhưng hai ngày nay bà cứ trốn trong phật đường niệm kinh, có chịu để ý đến tôi đâu.”
Cuối cùng giọt lệ kia vẫn không giữ lại được, men theo khuôn mặt mà chảy xuống, Bạch thị nghẹn ngào nói: “Hầu gia, kinh văn là tôi chép vì ông, tụng kinh cũng là để cầu phúc cho ông.” Không cầm lòng được nữa mà thốt lên những tiếng thút thít, “Lòng tôi biết rõ mà…”
Giọng Hoắc Chiêu ẩn chứa tiếng cười: “Có lời cầu phúc của bà, vậy thì tôi nhất định có thể chiến thắng trở về.”
Hai ông bà ở trên đỉnh núi gần một canh giờ, trời dần tối gió dần lạnh mới dìu nhau xuống. Quản gia đã tìm kiếm nãy giờ, liền chạy tới bẩm báo, trong quân doanh gửi tin tức về, giờ Thân hai khắc hai bên đều tạm ngừng chiến.
Bạch thị hỏi: “Hai vị tướng quân có bình an không?”
“Bẩm phu nhân, đều rất bình an.” Quản gia trả lời, sau đó nói tiếp, “Hầu gia, Chim Ưng tới rồi.”
Hoắc Chiêu gật đầu, trước tiên đích thân đưa Bạch thị về chủ uyển sau đó mới đến Noãn Các, thấy Trương Duy Nhân mặc một bộ đồ công tử nhà giàu có. Lặng lẽ đến gần, ông ngửi được mùi phấn son nồng nặc, nhất định gã vừa mới vào Tiểu Xuân Đài.
Chốn phong nguyệt trước giờ đều rất phức tạp, không giấu được bí mật, bao nhiêu kĩ tử bán tin tức còn dễ kiếm tiền hơn bán thân, lúc trước đã có điển cố “Hồ nữ tìm tình”, ý là nữ tử man di