Tim nến ánh lên một tia lửa nho nhỏ, sáp nến chảy xuống giọt cuối cùng rồi tắt lịm.
Trong trướng nhất thời rơi vào bóng tối, Dung Lạc Vân đứng dậy đi đến trước tủ lục lọi, lấy ra hai cây nến mới. Hoắc Lâm Phong ngồi sau án thư, nét bút dừng lại một thoáng, liếc mắt nhìn ra màu trời qua khe hở mành che, hỏi: “Canh mấy rồi?”
Dung Lạc Vân nói: “Gần qua canh năm, trời sắp sáng rồi.”
Hoắc Lâm Phong thu lại tầm mắt: “Vậy thì đừng đốt nến nữa, cháy cả đêm làm ta hoa cả mắt.”
Dung Lạc Vân cầm hai cây nến, không chịu nghe lời, đốt một cây đặt ra xa, sau đó đến cửa buộc mành lên, ánh sáng và gió sớm mai cùng nhau lùa vào. Y đi đến bên giá gỗ rửa mặt, làm cho mình xong xuôi lại vắt một cái khăn ướt đưa đến bên bàn.
Hoắc Lâm Phong viết xong một câu, gác bút, nhận lấy khăn lau mặt. Quân sách bị trộm, tất cả những sắp xếp chỉ đành phải lên kế hoạch lại từ đầu, cả một đêm này, đúng là một khắc cũng không thể lơi lỏng.
“Sao rồi?” Dung Lạc Vân hỏi.
Hoắc Lâm Phong đáp: “Chỉ mới được một phần ba.” Dung Lạc Vân ở bên hắn mấy canh giờ rồi mà đôi mắt hoa đào kia vẫn long lanh như cũ, chỉ có vẻ xanh xao dưới đôi mắt ấy là khiến người ta đau lòng. Hắn giơ tay lên sờ mặt Dung Lạc Vân, ngón tay có vết chai, nên hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt ve phần dưới mắt, nói: “Số lượng binh mã đông đúc, kế hoạch tác chiến phải mất gần nửa tháng mới xong, cho dù có gấp cũng chỉ là qua loa đại khái.”
Dung Lạc Vân gật đầu: “Sổ của huynh vẫn còn, không thể cứ chiếu theo phương án cũ được sao?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Quyển của đại ca là kế hoạch dự phòng, nhưng dự phòng được thiết kế dựa trên cơ sở chính quy, chỉ cần lộ ra một chút thôi là đối phương ngay lập tức có thể suy đoán được kế sách của quân ta.”
Đang nói đến đây, Hoắc Kinh Hải từ doanh trướng của phó soái đi tới, vẫn chưa về đại doanh, cả đêm đều hao tổn tinh thần. Dung Lạc Vân vội vàng lùi ra một bước, vuốt mặt âu yếm gì gì đó, để người khác nhìn thấy là không được đâu.
Y chột dạ cúi gằm xuống, dịch sang một bên lẳng lặng thêm nước mài mực.
Hoắc Kinh Hải không nhận ra chuyện gì khác thường, mà trong hoàn cảnh này cũng chẳng thể để tâm được, nói thẳng: “Lâm Phong, binh mã cấp đầu tiên ta đã sắp xếp xong rồi.” Tướng sĩ trong quân đội được phân cấp dựa theo năng lực, cấp đầu tiên là nhóm binh lính đông nhất, bình thường nhất.
Hoắc Lâm Phong nhận lấy xem qua, có lẽ là do căng thẳng quá lâu nên không nhịn được mà buông một câu thả lỏng: “Đại ca lên kế hoạch trước giờ đều nhanh chóng thần tốc, kinh nghiệm của đệ vẫn còn non kém nhiều.”
Hoắc Kinh Hải nói: “Thôi đi, chuyện sách lược đệ mạnh hơn ta, nịnh hót làm gì.” Lúc này chẳng có tâm trạng nào mà vui đùa, tính tình cũng chẳng dễ dãi, “Nếu không có vấn đề gì thì mau chóng sắp xếp lại từ đầu.”
Mở hộp chu sa ấn ra, Hoắc Lâm Phong cầm ấn soái đóng dấu của riêng mình dưới bản quân sách. “Lập tức sắp xếp.” Hắn ra lệnh, “Giữa Lam Hồ và đại doanh chỉ để lại thám tử, tập kết binh lực trong quân doanh, từ hôm nay trở đi tất cả binh lính đều phải chuẩn bị tác chiến.”
Đối phương trộm cắp trắng trợn, đây không chỉ là đánh cắp cơ mật, mà đúng hơn là tuyên chiến.
Trần Nhược Ngâm bị mất mật hàm, xem ra đã đứng ngồi không yên rồi.
Hoắc Kinh Hải nhận lệnh đi xử lý, trong trướng chỉ còn lại Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân, nhất thời không ai nói gì. Mực đã mài xong, Dung Lạc Vân đứng rũ tay xuống, ánh mắt chợt liếc ra ngoài trướng.
Hoắc Lâm Phong thấy thế cũng lặng lẽ quan sát một lúc, sau đó kéo y đến trước mặt. Hắn ôm lấy Dung Lạc Vân, nhìn như rất dịu dàng, nhưng thật ra móng vuốt sắt đang bấu lấy đầu vai Dung Lạc Vân.
“Giống như một chú chim muốn sổ lồng bay đi vậy.” Hoắc Lâm Phong hình dung, “Em đang suy tư cái gì thế?”
Dung Lạc Vân hơi ngoảnh mặt đi, giống như đang trốn tránh: “Không có gì, ta chỉ xem thử trời sáng hay chưa thôi.”
Hoắc Lâm Phong hừ nhẹ một tiếng, vạch trần ra ngay: “Em là muốn ra ngoài.” Hắn xoay Dung Lạc Vân lại, mặt đối mặt nói, “Em ỷ mình cũng có Bát Phương Du nên muốn đi do thám tung tích của Tần Tuần, có đúng không?”
Có lẽ là giọng điệu quá mềm mỏng, Dung Lạc Vân chưa nghe ra được ý trách cứ, ngơ ngơ ngốc ngốc sáng mắt lên hỏi ngược lại: “Không thử thì làm sao biết, huynh cảm thấy ta đi được không?”
Hoắc Lâm Phong lập tức giở giọng mắng mỏ: “Được cái con khỉ, ngoan ngoãn ở đây đợi cho ta.”
Dung Lạc Vân bị mắng mà sửng sốt, nhìn sắc mặt sa sầm của Hoắc Lâm Phong lại hơi nhát. Y tới gần một chút, lại gần thêm chút nữa, cúi đầu tì vào vai Hoắc Lâm Phong, đây là thái độ vô cùng nghe lời, đôi môi mấp máy, lại nhả câu chữ khiến người ta tức tối: “Thần Long Vô Hình của các huynh đuổi theo không kịp, không bằng để Bát Phương Du ra tay, đúng là chẳng biết đạo lý gì cả.”
Hoắc Lâm Phong bị tóc mai Dung Lạc Vân cọ ngứa ngáy, nhưng nghe được lời này, lòng lại giận sôi lên. “Ta không biết đạo lý?” Hắn phải dạy dỗ tên nhóc vong ân bội nghĩa này, “Nếu em đuổi theo không kịp thì không nói gì, nếu đuổi kịp, bị Tần Tuần bắt được thì làm sao đây?”
Dung Lạc Vân nhíu mày nói: “Huynh không thể trông mong chút gì đó tốt đẹp từ ta được sao?”
Hoắc Lâm Phong tức đến bật cười: “Ta trông mong em là Bồ Tát, là thần tiên thì có ích lợi gì không?” Hắn túm gáy Dung Lạc Vân kéo ra, giống như đang tóm mèo hoang, tóm sói con, ép đối phương ngước mặt lên nhìn vào mắt hắn, “Cho dù khinh công của em vượt qua được Tần Tuần, nếu em bị bắt thì em có đánh lại ổng được không?”
Lời này khiến người ta vô cùng bẽ mặt, nhưng đó chính là sự thật, Dung Lạc Vân ấp úng: “Tốt xấu gì ổng cũng là sư thúc của ta, chắc sẽ không…”
Hoắc Lâm Phong vô cùng hung dữ: “Ban đầu cắt bào đoạn nghĩa em quên rồi sao? Thái độ của em và Đoạn Hoài Khác như thế bây giờ còn gọi người ta là sư thúc à.” Đề tài lập tức xoay chuyển, vừa làm người ta nghẹn vừa làm người ta thẹn, “Với lại, em là cháu của ông ta, vậy ta chính là cháu rể của ông ta, ổng trộm đồ của ta làm gì?”
Dung Lạc Vân xấu hổ, gáy bị túm nóng ran lên, lắc đầu vùng vẫy, phụng phịu đi tới bên sạp, đặt mông ngồi xuống. Y rút trường kiếm ra, cầm miếng da hươu lau lau chà chà, giống như một tên đồ tể đang mài dao xoèn xoẹt.
Nhìn chằm chằm một lúc lâu, Hoắc Lâm Phong bất đắc dĩ nói: “Đừng phí sức nữa, ngủ một lát đi.”
Dung Lạc Vân lạnh lùng nói: “Nếu tất cả binh lính đều chuẩn bị tác chiến, thì ta cũng phải chuẩn bị.”
Hoắc Lâm Phong rầu muốn chết luôn: “Em chuẩn bị cái gì? Những lời ta nói ở Lam Hồ đều thành công cốc rồi sao?” Hắn không cho phép Dung Lạc Vân ra chiến trường, lúc trước không hiểu Li Na quân, bây giờ biết được Li Na quân có Tần Tuần trợ giúp, thì không còn gì phải thương lượng nữa hết.
Thanh trường kiếm lóe sáng, Dung Lạc Vân không lên tiếng, chỉ chăm chú lau kiếm, xoẹt một tiếng, miếng da hươu lau qua lưỡi kiếm bị rách thành hai nửa. sói con nghe thấy lập tức khoe dáng dã thú, nhe nanh múa vuốt tru lên.
Dung Lạc Vân cũng bị khơi dậy dã tính, nói: “Đừng hòng bắt ta ngồi yên chờ chết, ta nhất định sẽ lên chiến trường.”
Hoắc Lâm Phong đập bàn: “Em không phải là Định Bắc quân, không cho là không cho!”
Dung Lạc Vân nói: “Ta đã không phải là Định Bắc quân rồi thì mắc mớ gì đến huynh.”
Y xách kiếm đứng dậy, vẻ mặt lộ vẻ sắc bén: “Tần Tuần cậy thế nịnh thần, cấu kết với địch bán nước, ta phải thay sư phụ trừng trị tội danh làm nhục sư môn, chuyện của Bất Phàm Cung, đâu đến lượt một tên nhà binh như huynh nhúng tay vào!”
Cái miệng này đúng là lợi hại, hóa ra ban nãy chỉ là khách khí thôi, Hoắc Lâm Phong hết cách, dữ cách mấy cũng chỉ biết đập bàn thôi, hắn đặt bút viết nhanh, từng chữ cứng cáp hằn lên giấy, chỉ có thể lấy bút mực giấy nghiên để giải tỏa cơn giận.
Không đợi được lời phản bác, Dung Lạc Vân giơ kiếm, nhìn chằm chằm người ta không chớp mắt, mãi một lúc sau, y nhịn không được nữa mà cất lời hỏi: “Giận rồi à?”
Hoắc Lâm Phong lật giấy tiếp tục viết, môi đóng chặt cứng.
Dung Lạc Vân lại hỏi lần nữa: “Huynh giận rồi à?”
Giọng điệu mềm mỏng hơn, mang theo chút thăm dò và đuối lý, nghe như đâm vào tim. Hoắc Lâm Phong không ngước mắt lên, gương mặt lạnh lùng đanh lại, giọng hờn dỗi: “Đã giận đến chết rồi.”
Dung Lạc Vân chạy bình bịch tới, đúng là một tên tiểu dạ xoa: “Chết rồi sao còn nói chuyện được?”
Hoắc Lâm Phong lườm tên nhóc thích trêu gan này, rồi lại liếc thanh trường kiếm được lau bóng loáng, nói: “Gì đây, định chém chết ta à?”
Nghe thế, Dung Lạc Vân gác bảo kiếm lên bàn, để tay không, ưỡn mặt ra: “Thôi mà.” Vươn tay ra nắm lấy cánh tay Hoắc Lâm Phong, lắc lắc tay người ta rất vô liêm sỉ, “Đời người ngắn ngủi lắm, đừng giận nữa mà.”
Hoắc tướng quân khổ lắm,