Món ngon trên bàn không có tâm trạng nào động vào, nhưng lại hôn mê trong men rượu rồi. Hoắc Lâm Phong nằm gục trên bàn, vóc dáng cường tráng, rắn chắc mất đi sức mạnh, rơi vào trạng thái ngủ say.
Dung Lạc Vân giật mình, lập tức vịn hông Hoắc Lâm Phong ở dưới bàn, không dám để Hoắc Chiêu và Bạch thị nhìn thấy. Đỡ thân người Hoắc Lâm Phong, sau đó y mới nhìn về phía Hoắc Chiêu với ánh mắt khó tin.
Rượu y cũng uống, nhưng lại không có vấn đề gì. Ngẫm nghĩ một lát, y hỏi: “Chung rượu của Lâm Phong…”
Hoắc Chiêu ngước mắt lên rồi lại cụp mắt xuống, xem như là mặc nhận, trên thành ly đã bôi thuốc, có thể khiến người ta ngủ say đến mức không biết trời trăng gì. Dung Lạc Vân dời tầm mắt về phía Bạch thị, bà đang siết khăn lụa, ánh mắt đau buồn hiển nhiên đã biết đây là có sắp xếp từ trước.
Dung Lạc Vân hỏi: “Tại sao?”
Hoắc Chiêu nói: “Đoán được nó sẽ không đồng ý, nên chỉ có thể ra hạ sách này thôi.” Nói xong, ra lệnh cho người đưa Hoắc Lâm Phong về phòng ngủ, cũng có ý định tách Bạch thị ra khỏi bàn, “Bích Thành, bà đi chăm sóc nó đi.”
Bạch thị lo lắng đứng dậy, cũng rời khỏi thính thất. Giây phút này, trong phòng chỉ còn lại Hoắc Chiêu và Dung Lạc Vân, một già một trẻ, thân phận vô cùng khó xử, hai người trầm tĩnh nhìn nhau.
Dung Lạc Vân hiểu Hoắc Chiêu nhất định có lời muốn nói, về trận chiến này, hoặc là về Hoắc Lâm Phong, nói chung là muốn nói cho y nghe. “Định Bắc Hầu.” Y lên tiếng trước, “Ngài thật sự muốn thay Hoắc Lâm Phong thống soái dẹp loạn sao?”
Hoắc Chiêu gật đầu nói: “Phải, lúc này đây là kế hoạch tốt nhất.”
Ông nói: “Ba cha con ta dẫu sao cũng chẳng thể hợp lực, nên chỉ có thể tận dụng năng lực của từng người mà thôi.” Dừng lại một lát, mang theo một chút nghi ngờ, nói, “Võ công của Tần Tuần không biết cụ thể thế nào, nhưng chắc chắn sẽ vượt qua được mấy tiểu bối các con, biết rõ như thế, lão phu sao có thể để các con đi tìm cái chết được chứ?”
Trên chiến trường chủ soái và phó soái sẽ phân công ra, chủ soái làm quân tiên phong, phó soái điều động đại quân phối hợp theo sách lược đã định. Dung Lạc Vân hỏi: “Vì sao không để Lâm Phong lui xuống làm phó soái, để Đại tướng quân trấn biên trấn áp trong thành?”
Hoắc Chiêu đáp: “Mục tiêu của Trần Nhược Ngâm là Lâm Phong, chỉ cần nó xuất hiện trên chiến trường thì phe địch chắc chắn sẽ dồn toàn lực đối phó với nó. Mà ta và Kinh Hải trong mắt bọn chúng đều giống như nhau cả thôi, ta mạnh thì bọn chúng sẽ dồn sức dây dưa với ta.”
Bàn đồ ăn đã nguội lạnh, giọng Hoắc Chiêu vẫn điềm nhiên: “Nam nhi nhà họ Hoắc, tử chiến trên sa trường không có gì hối tiếc, nhưng nếu là bị kẻ gian sát hại, vậy ta chỉ có thể làm một người cha bình thường bảo vệ con mình mà thôi.”
Nói đến đây, Dung Lạc Vân nghe mà bần thần, y ngước mắt lên nhìn, đúng lúc va chạm với ánh mắt Hoắc Chiêu. Vẻ uy nghiêm thấm vào trong xương máu, ánh mắt không chút gợn sóng nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng không thể khinh thường.
Da thịt Dung Lạc Vân cứng đơ, cảm nhận được Hoắc Chiêu đang quan sát mình… thậm chí là đang chất vấn y.
“Con trai, từ chuyện xây Trường Sinh Cung, Trần Nhược Ngâm đã cố ý đối phó với Lâm Phong rồi.” Hoắc Chiêu mở lời, “Bởi vì nó có quan hệ tốt với Bất Phàm Cung, mà Bất Phàm Cung của con lại làm việc cho Tam hoàng tử.”
Dung Lạc Vân kinh ngạc, ban đầu y không hề nhắc tới Tam hoàng tử, vậy mà đối phương đã biết hết rồi. Giấu diếm cũng vô dụng, y gật đầu thừa nhận: “Trần Nhược Ngâm tưởng rằng chúng tôi là liên minh ba bên, đây cũng là nguyên nhân chính ông ta muốn giết Lâm Phong.”
Hoắc Chiêu hỏi: “Vậy rốt cuộc các con có kết đồng minh không?”
Nếu như là thật, vậy thì Hoắc Lâm Phong đại diện cho nhà họ Hoắc nâng đỡ Duệ Vương, không chỉ làm phe thù địch với Thái tử, mà còn đi ngược với suy nghĩ của Hoàng thượng.
Năm đó chỉ vì Tam hoàng tử bộc lộ rõ tài năng, nên cả nhà Đường Trinh mới bị tru di, Hoắc Lâm Phong nếu cũng như vậy, một khi có chứng cớ, chỉ e tội danh mưu nghịch tiếp theo sẽ đổ lên đầu nhà họ Hoắc.
Dung Lạc Vân vội vàng nói: “Không có, Lâm Phong không có liên can gì đến chúng tôi.”
Hoắc Chiêu lập tức truy hỏi: “Chúng tôi?”
Dung Lạc Vân nói: “Tôi và Tam hoàng tử.” Trong lòng y hơi bất an, cố đè nén xuống, “Tôi và Tam hoàng tử có hợp tác qua lại, không khó để lý giải chứ.”
Hoắc Chiêu gật đầu: “Nếu lôi kéo Lâm Phong, đối với con, với Tam hoàng tử đều có lợi ích, vì sao lại không kết đồng minh?”
Dung Lạc Vân nói: “Tôi sẽ không bao giờ lợi dụng Lâm Phong.” Y trả lời rất trịnh trọng, ánh mắt cũng nhìn trực diện vào Hoắc Chiêu, “Định Bắc Hầu, tôi cũng có một câu hỏi, giả như Thái tử không phải là lựa chọn cho vị trí minh quân, Hoắc gia cũng sẽ bất chấp đạo lý mà phò tá sao?”
Trung liệt phò tá hôn quân, thì chính là trung thành ngu muội, chẳng khác gì những kẻ nịnh thần.
Dung Lạc Vân hỏi như thế là vì y có thể đoán được, Duệ Vương nhất định sẽ có một ngày mưu đoạt hoàng vị, đến lúc đó nhà họ Hoắc sẽ xử trí ra sao? Y biết đây là vấn đề vô cùng nan giải, ai ngờ, ánh mắt Hoắc Chiêu khẽ thả lỏng, tự dưng mỉm cười.
“Một đời vua một đời thần, đến lúc đó ta đã già rồi, không còn tác dụng gì nữa.” Hoắc Chiêu cười nói, “Cho nên, bây giờ ta trả lời thay Lâm Phong, thật ra người con muốn hỏi cũng là nó, có phải không?”
Dung Lạc Vân chỉ thấy tất cả tâm tư của mình đều bị phơi bày, hơi khó chịu nhưng cũng đành thừa nhận. Hoắc Chiêu đáp: “Người trong thiên hạ đông nhất là bách tính, vậy thiên hạ cũng là thiên hạ của bách tính, không phải là thiên hạ của nhà họ Trương hay nhà họ Lý.”
Câu chữ âm vang, Hoắc Chiêu nói: “Cũng không phải thiên hạ của nhà họ Mạnh.” (*)
(*) Mấy chương trước chúng ta đã biết Tam hoàng tử có họ Mạnh, tức là hoàng thất cũng có họ Mạnh.
Lời này quả thật đại nghịch bất đạo, Dung Lạc Vân hơi ngạc nhiên, đã hiểu được ý của Hoắc Chiêu.
Trong lúc này, đêm về khuya, những đám mây che mờ ánh trăng, đến cả những vì sao cũng khó tìm. Hoắc Chiêu đứng dậy rời bàn, ra khỏi thính thất đi đến hành lang, dựa vào lan can hóng gió tây.
Dung Lạc Vân đi theo, dừng cách đó vài bước chân, hỏi: “Khi nào Lâm Phong sẽ tỉnh lại?”
Định Bắc quân muốn chiếm thế chủ động, trong thành sẽ phải ra tay trước, Hoắc Chiêu trả lời: “Hoàng hôn ngày mai, binh mã trong thành sẽ hành động, Lâm Phong cũng sẽ tỉnh lại, đến lúc đó nó đã bị vướng chân ở đây rồi nên chỉ có thể ở lại thôi.”
“Vậy…” Dung Lạc Vân không tránh khỏi lo lắng, “Hai quân khi nào sẽ khai chiến?”
Hoắc Chiêu nói: “Binh lực đã tập kết, nếu gấp thì đêm mai, nếu chậm thì sáng ngày mốt.”
Đúng lúc một cơn gió thổi tới, mây trôi phiêu dạt để lộ ánh trăng