"Bây giờ thì anh đã tin em chưa?"
Cố Bắc Từ thở phào nhẹ nhõm, chớp đôi mắt to tròn long lanh mà nhìn Hoắc Tư Triệt, khuôn mặt như viết mấy chữ "Em thật sự vô tội."
"Ừ."
Hoắc Tư Triệt lạnh nhạt đáp lại, nhưng anh vẫn còn đè ở trêи người cô, không có ý định rời đi.
Nhưng mà cơn tức giận vừa nãy đã tan thành mây khói. Giờ phút này ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu lên trêи giường lớn, chiếu lên hai người, đem lại cảm giác giống như những đôi tình nhân đang âu yếm nhau.
"Tiểu Bắc, đừng nên lừa gạt anh, em biết hậu quả của chuyện này là gì mà."
Người đàn ông vùi đầu vào cổ của Cố Bắc Từ, hơi thở nóng rực của anh phả vào da thịt mẫn cảm của cô, nhỏ giọng cảnh cáo.
Cố Bắc Từ cũng không dám thở mạnh, giống như con mồi bị dã thú giữ chặt lấy, tới một cử động nhỏ cũng không dám.
Kiếp trước, cô đã biết được hậu quả là gì.
Một lúc sau, bên tai lại truyền tới tiếng hít thở đều đặn của Hoắc Tư Triệt.
Vậy mà Đại ma vương lại đang ngủ trêи người cô?
Cố Bắc Từ theo bản năng cử động một chút, người đàn ông lập tức siết chặt tay lại, đôi mắt đột nhiên mở ra, nhìn chằm chằm cô một cách nguy hiểm.
Tựa như chỉ cần cô khẽ động đậy thôi, một giây kế tiếp sẽ bị anh nuốt vào trong bụng.
Cố Bắc Từ sợ tới mức dựng hết tóc gáy, một lúc lâu sau, bên tai cô vang lên giọng nói trầm thấp và bất lực của người đàn ông.
"Tiểu Bắc, đừng lộn xộn."
"Được được được, anh ngủ đi."
Cố Bắc Từ vội vàng nằm ngay ngắn, ngoan ngoãn bất động.
Hoắc Tư Triệt nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó mới lại chôn