Thư Tình đứng dậy muốn cất điện thoại, nào ngờ ngồi lâu tê chân, vô tình ngã vào ngờ Hoắc Vân Thành.
Càng trùng hợp hơn, tay cô vừa hay chống lên vết thương của Hoắc Vân Thành.
Hoắc Vân Thành cảm thấy đau nhói, khẽ hừ một tiếng.
Advertisement
"Xin lỗi, Hoắc Vân Thành, anh không sao chứ?" Thư Tình ngượng ngùng, vội vàng đứng dậy.
"Em thích Lâm Nam?" Hoắc Vân Thành đen mặt nói, không trả lời mà hỏi ngược lại.
Thích Lâm Nam?
Thư Tình sững sờ một lúc.
Cô chỉ xem Lâm Nam như em trai mà thôi, chắc không phải Hoắc Vân Thành đã hiểu lầm quan hệ của bọn họ đó chứ?
Hiểu lầm thì hiểu lầm, cô cũng lười giải thích.
"Cũng tạm." Thư Tình nhẹ giọng trả lời.
Cũng tạm?
Vậy chính là thích rồi?
Sắc mặt Hoắc Vân Thành hoàn toàn đen lại, lạnh lùng nói, "Em đã quên mấy đây là thời gian mấu chốt của Băng và Lửa sao? Tối nay tăng ca, hoàn thiện kế hoạch."
"Nhưng tối nay tôi còn có việc." Thư Tình nhíu mày, "Hơn nữa tôi nghĩ kế hoạch đã rất hoàn hảo rồi, Bruce cũng đồng ý."
Hoắc Vân Thành đột ngột đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Thư Tình, cả người toát ra khí lạnh, "Tôi là ông chủ của em, tôi nói mới tính!"
Thấy vẻ mặt u ám cùng ngữ khí kiên định của Hoắc Vân Thành, cuối cùng Thư Tình vẫn thỏa hiệp, "Được được, anh là ông chủ, anh nói mới tính."
Dù sao bây giờ cô cũng là nhân viên của Hoắc Thị, mà Hoắc Vân Thành còn là ông chủ, dù thế nào thì ông chủ bảo cô ở lại