"Thành thạo như vậy." Hoắc Vân Thành lên tiếng, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ trước mặt, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
Thư Tình mỉm cười, "Lông gà vỏ tỏi thôi."
Cô cứ như vậy ngồi xổm trước mặt anh, dịu dàng giúp anh bôi thuốc mỡ, không hiểu sao Hoắc Vân Thành lại có cảm giác thật yên bình.
Advertisement
"Thư Tình." Hoắc Vân Thành đột nhiên trầm giọng nói.
"Sao vậy?" Thư Tình ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy trong đôi mắt sâu thẳm kia lóe lên một tia lửa nóng.
"Em thật sự..." Hoắc Vân Thành vừa định nói "Em thật sự chướng mắt tôi sao?" thì điện thoại của Thư Tình vang lên, ngắt ngang lời anh.
"Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã." Thư Tình lấy điện thoại trong túi ra, nhìn màn hình, là Lâm Nam gọi tới.
Nhìn thấy hai chữ "Lâm Nam" trên màn hình, sắc mặt Hoắc Vân Thành lập tức trầm xuống.
Thư Tình và Lâm Nam quả nhiên có quan hệ này sao?
Tay Thư Tình còn dính thuốc mỡ, không tiện cầm điện thoại, liền đặt điện thoại lên bàn, nhấn nút nghe.
"Chị Tình, đang bận sao?" Giọng nói của Lâm Nam, truyền đến từ đầu dây bên kia.
Thư Tình cười nói, "Không bận, có việc gì sao?"
Lâm Nam không vui, cố ý khoa trương hỏi, "Có việc gì mới có thể tìm chị sao?"
"Đương nhiên không phải, lúc nào cũng hoan nghên." Thư Tình vừa bôi thuốc mỡ cho Hoắc Vân Thành, vừa cười nói.
Lâm Nam cười khẽ