"Vân Thành, cháu xem..." - Hoắc lão gia dùng ánh mắt thăm dò hướng về phía Hoắc Vân Thành, dù sao Thư Tình cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh.
Hoắc Vân Thành gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh, cục trưởng cục cảnh sát đã tự mình dẫn theo đồng nghiệp ở khoa giám chứng tới sảnh yến tiệc.
Advertisement
"Hoắc tổng, đây là đồng chí ưu tú nhất ở khoa giám chứng của cục chúng tôi." - Cục trưởng đẩy nhẹ người đồng nghiệp kia lên phía trước, cung kính nói.
Cảnh sát giám chứng rất nhanh đã có được kết quả xét nghiệm, anh ta hắng giọng nói: "Căn cứ theo kết quả hóa nghiệm của chúng tôi, trên chiếc nhẫn này có dấu vân tay của Thư tiểu thư."
Thư Tình chợt trở nên hồi hộp.
Trên đó sao lại có dấu vân tay của cô được?
Cô chưa hề đụng tới chiếc nhẫn đó mà?
Vị cảnh sát này là Hoắc Vân Thành gọi tới, theo lý mà nói chắc hẳn không hề bị Từ Uyển Nhi mua chuộc.
Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất chính là: Từ Uyển Nhi đã nhân lúc cô không chú ý, lấy dấu vân tay của cô
"Thư Tình, bây giờ kết quả xét nghiệm cũng chứng minh rồi, cô thật sự đã ăn trộm nhẫn của tôi, cô còn có gì để nói không?" - Từ Uyển Nhi nhếch miệng nở một nụ cười đắc ý.
"Cục trưởng, cô ta trộm nhẫn của tôi." - Từ Uyển Nhi chỉ vào Thư Tình nói: "Mong các anh đưa cô ta đi, xử lý nghiêm minh."
"Thư Tình, cô thật sự lấy trộm nhẫn của Từ Uyển Nhi à?" - Hoắc Vân Thành nói.
Dù mọi chứng cứ có vẻ như đều hướng về phía Thư Tình, nhưng Hoắc Vân