Dù tiếng cô không lớn, nhưng lại có sức lan truyền cực mạnh, còn bao hàm một loại khẳng định khiến người khác không nghi ngờ gì được.
"Cô chứng minh? Cô còn có thể chứng minh gì nữa? Rõ ràng chính là cô đã trộm nhẫn của tôi!" - Giọng nói của Từ Uyển Nhi cao hơn vài phần, mặt cô không nén nổi sự phấn khích.
Advertisement
Bây giờ có chứng cứ xác thực, trong mắt người khác, việc Thư Tình trộm nhẫn của cô ta là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Thư Tình có giãy giụa thế nào cũng vô dụng.
Đồ nhà quê, đợi vào tù đi!
"Tôi đương nhiên có cách chứng minh của mình." - Thư Tình nhếch khóe môi, nở một nụ cười điềm tĩnh.
Cô nghiêng đầu nói với cục trưởng ở bên cạnh: "Xin anh đưa chiếc nhẫn cho tôi."
Cục trưởng nhìn sang Hoắc Vân Thành, nhận được ánh mắt ngầm đồng ý của anh, anh ta liền đưa nhẫn cho Thư Tình.
Thư Tình nhìn khắp xung quanh, cuối cùng dừng mắt trên người nhân viên phục vụ kia: "Cô bảo cô tận mắt nhìn thấy tôi lấy chiếc nhẫn à?"
Nhân viên phục vụ cuống quýt gật đầu: "Đương nhiên rồi, tôi tận mắt nhìn thấy."
Ánh mắt Thư Tình sa sầm, cô trầm giọng nói: "Vậy cô