"Xin lỗi, đều trách tôi nhất thời bị ma quỷ xúi giục mới trộm nhẫn của Từ tiểu thư." - Nhân viên phục vụ vừa dập đầu vừa khóc nức nở sám hối: "Mong mọi người tha thứ cho tôi, tôi không cố ý đâu, tôi không dám nữa đâu."
Thấy nhân viên phục vụ đã nhận hết mọi tội lỗi về mình, Từ Uyển Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
Advertisement
"Nếu đã là do cô trộm, vậy nhẫn của tôi sao lại nằm trong túi của Thư Tình? - Từ Uyển Nhi vội vã phủi sạch quan hệ, chất vấn cô ta.
"Tôi vốn cầm chiếc nhẫn, định khi tan làm sẽ lén đem về, nhưng không ngờ nhanh như vậy, Từ tiểu thư đã phát hiện mất nhẫn rồi, còn bảo bảo vệ đi tìm khắp nơi.
Tôi sợ bị người khác phát hiện, mới nhân lúc mọi người không chú ý, giấu nhẫn vào trong túi của Thư tiểu thư."
Nhân viên phục vụ sắc mặt trắng bệch: "Cầu xin mọi người tha thứ cho tôi, Tôi thật sự không cố ý mà.
Mẹ tôi mắc bệnh nặng, cần gấp một khoản tiền làm phẫu thuật, tôi mới nhất thời nghĩ quẩn."
"Là ai đã sai khiến cô làm như thế?" - Thư Tình nhíu mày, thấp giọng hỏi.
"Không ai sai khiến tôi cả, tự tôi đi ăn trộm thôi." - Giọng nói của nhân viên phục vụ hơi run run, ánh mắt sợ hãi luôn hướng về phía Từ Uyển Nhi.
Từ Uyển Nhi sợ đêm dài lắm mộng, bèn cắn môi nói: "Thôi bỏ đi, nếu nhẫn đã tìm thấy rồi, tôi niệm tình cô một lòng hiếu thảo như vậy, tôi cũng không muốn truy cứu chuyện này thêm nữa."
"Cảm ơn Từ tiểu thư, cảm ơn Từ tiểu thư." - Nhân viên phục vụ vừa dập đầu vừa cảm ơn Từ Uyển Nhi.
"Không truy cứu? Lúc nãy khi