Nếu nhẫn của Từ Uyển Nhi thật sự là do tôi trộm, vậy thì tay tôi đã phải bị dị ứng từ sớm, nhưng mọi người đều nhìn thấy rồi, lúc nãy tay tôi vẫn bình thường.
Chỉ là, sau khi tôi chạm vào chiếc nhẫn mới biến thành như thế này.
Cũng có nghĩa là, trước đó, tôi căn bản chưa từng chạm vào chiếc nhẫn kia, vì vậy nhẫn không thể là do tôi trộm."
Thư Tình vừa nói vừa đưa tay ra cho mọi người nhìn.
Advertisement
"Không, không thể nào!" - Từ Uyển Nhi không dám tin nhìn chằm chằm vào tay Thư Tình, nghẹn ngào nói.
Sao lại như thế được? Thư Tình sao có thể trùng hợp như vậy, cô ta lại vừa vặn dị ứng với bạc.
"Nhất định là cô đã động tay động chân!" - Từ Uyển Nhi lấy lại chiếc nhẫn từ trong tay cảnh sát, nhìn một cách tỉ mỉ, muốn nhìn ra vấn đề gì trong đó.
Nhưng nhẫn đúng là nhẫn của cô ta, không có vấn đề gì cả.
Từ Uyển Nhi biến sắc liên tục, sao lại như thế được!
Đây rõ ràng là kế hoạch không chút kẽ hở, sao bây giờ lại thất bại mất rồi!
Dáng vẻ hoang mang của Từ Uyển Nhi đã lọt hết vào mắt Thư Tình.
Cô nhếch mép, dùng bàn tay còn lại, cầm lấy chiếc nhẫn.
"Nếu cô vẫn không tin, tôi có thể làm lại một lần nữa cho cô xem."
Kết quả vẫn như thế.
Tay cô vừa tiếp xúc với chiếc nhẫn đó liền bắt đầu dị ứng.
"Bây giờ có thể chứng minh, chiếc nhẫn này không phải là do tôi trộm rồi đúng chứ?" - Thư Tình nói rõ