Thư Tình khẽ khom người, lên tiếng: “Thật ngại quá, tôi ra ngoài một chút.”
“Cô đi đâu?” Hoắc Vân Thành khẽ cau mày hỏi, giọng điệu có chút bất mãn: “Sắp ăn cơm rồi.”
Advertisement
Thư Tình có chuyện gì quan trọng, nhất quyết phải đi bây giờ chứ?
“Tôi có chút chuyện gấp.” Thư Tình đứng lên, đi thẳng ra ngoài cửa.
Cô gọi điện thoại cho bác sĩ bệnh viện thú y, dò hỏi: “Bác sĩ Trương, xin chào, tôi là Thư Tình.
Lần trước tôi có đưa chú chó con đến, bây giờ thế nào rồi ạ?”
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của bác sĩ Trương: “Đã hồi phục hoàn toàn rồi.”
Thư Tình gật đầu: “Bây giờ tôi qua đón nó.”
Vừa rồi trong ảnh, Thư Tình thấy chú chó mà Hoắc lão gia tử ôm trông rất giống chú chó lang thang cô cứu khi trước, quan trọng là chiếc vòng đeo trên cổ, giống hệt nhau.
Cho nên, Thư Tình gần như có thể khẳng định, chú chó lang thang mà cô cứu khi trước, chính là chú chó mà Hoắc lão gia tử đánh mất.
Nghe Hoắc Vân Thành nói, Hoắc lão gia tử và chú chó ấy có tình cảm rất sâu đậm, cô quyết định lập tức đón nó về trả lại cho Hoắc lão gia tử.
Thấy Thư Tình đột ngột rời đi, mẹ Hoắc vô cùng bất mãn: "Thư Tình, cô làm gì đấy? Chẳng có chút phép tắc nào cả."
Từ Uyển Nhi cũng hùa theo: "Đúng vậy, lẽ nào còn phải để mọi người cùng chờ cô ta ăn cơm