Tại sao cô lại không thể lọt vào mắt xanh của Hoắc lão gia tử?
Nghĩ vậy, Từ Uyển Nhi giấu nhẹm cảm xúc của mình đi, tỏ vẻ ưu thương trùng trùng: "Nhưng Thư Tình cũng nên nói một câu khi nào sẽ về, nếu không chúng ta nhiều người như vậy chỉ đợi mỗi mình cô ấy, nhất là Hoắc lão gia, sức khỏe ông vốn không tốt, không thể để đói thêm được đâu."
"Mọi người ãn trước đi, không cần đợi cô ấy nữa." - Hoắc Vân Thành hơi nhíu mày, lạnh lùng nói.
Advertisement
Anh cũng nhìn ra mục đích của mẹ Hoắc khi dẫn theo Từ Uyển Nhi tới.
Dù giữa anh với Thư Tình chỉ là có hôn ước, nhưng không biết tại sao, từ tận đáy lòng, anh không cho phép bất kỳ ai gièm pha Thư Tình.
"Lão Lê, ăn cơm." - Hoắc lão gia tử mở lời.
"Vâng." - Chú Lê cung kính nói, dặn dò nhà bếp bê thức ăn lên.
"Ông nội Hoắc, ông ăn chân gà cho bổ." - Từ Uyển Nhi ân cần gắp một chiếc chân gà vào bát Hoắc lão gia tử...!
Hoắc lão gia tử nhàn nhạt ừ một tiếng, song ông không hề ăn chiếc chân gà Từ Uyển Nhi gắp cho mình.
Từ Uyển Nhi hơi lúng túng, cô ta quay sang nhìn Hoắc Vân Thành.
Hôm nay Hoắc Vân Thành mặc một chiếc sơ mi trắng, chiếc cà vạt caro xanh được nới lỏng, cổ tay áo cũng được quấn gọn lên, so với dáng vẻ nghiêm chỉnh khi trước, lúc này trông anh hiền hòa hơn nhiều.
Ngũ