"Đúng đó, Vân Thành, đây là lòng tốt của Uyển Nhi mà." - Mẹ Hoắc ở một bên phụ họa.
Hoắc Vân Thành lạnh nhạt cong môi, vừa định nói gì đó, ánh mắt chợt lướt qua một bóng dáng quen thuộc.
Advertisement
Nụ cười của Hoắc Vân Thành cũng hiền đi mấy phần, anh nhướng mày: "Thư Tình"
Nhìn theo hướng ánh mắt của Hoắc Vân Thành, Từ Uyển Nhi thấy Thư Tình ôm một chú cún màu trắng chạy vội về, bất giác kêu lên: "Thư Tình, cô đem chó tới đây làm gì? Chúng tôi đều đang ăn cơm mà!"
Thư Tình còn chưa kịp nói gì, chú chó trong lòng đột nhiên vùng vẫy muốn nhảy xuống.
"Trông mày cuống cuồng lên kìa." - Thư Tình cười, cúi xuống buông tay ra, chú chó lập tức xông về phía trước, nhảy lên chân Hoắc lão gia tử, thân thiết dụi vào người ông.
"Dolly!" - Mắt Hoắc lão gia tử sáng hẳn lên, đôi tay ông kích động hơi run lên.
Ông nhìn chú chó trong lòng với ánh mắt không thể tin nổi: "Dolly, đúng là mày rồi!"
"Gâu gâu gâu!" - Dolly lớn tiếng sủa, nó như muốn trả lời Hoắc lão gia tử.
"Mày về được là tốt rồi." - Hoắc lão gia tử vuốt ve Dolly, mắt rơm rớm lệ.
Dolly vốn bị lạc mất lâu như vậy, cuối cùng cũng trở về rồi!
"Thư Tình, cô tìm thấy Dolly ở đâu vậy?" - Ánh mắt thăm dò của Hoắc Vân Thành dừng lại trên người Thư Tình.
Hóa