"Được, vậy cô đỡ đi." Thư Tình đẩy Hoắc Vân Thành về phía Hoắc Thiến, vừa hay, cô rất vui mừng.
"Anh họ, anh không sao chứ?" Hoắc Thiến vội tới đỡ Hoắc Vân Thành, trong mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng, si mê.
Thư Tình ngẩng người.
Advertisement
Ánh mắt này, cô hiểu rõ có nghĩa là gì.
Cô từng thấy trong mắt Từ Uyển Nhi, từng thấy trong mắt Hạ Tinh Tinh.
Hoắc Thiến cũng thích Hoắc Vân Thành?
Nhưng không phải Hoắc Thiến là em họ của Hoắc Vân Thành sao?
Bọn họ là quan hệ huyết thống mà!
Thấy Hoắc Thiến cẩn thận đỡ Hoắc Vân Thành về phòng, Thư Tình lắc đầu, trở về phòng mình.
Hoắc Thiến đỡ Hoắc Vân Thành, gian nan đặt anh xuống giường, giúp anh cởi giày, "Anh họ, anh sao vậy, sao lại uống nhiều rượu như vậy?"
Hoắc Vân Thành trợn mắt nhìn Hoắc Thiến, mơ màng nói một câu, "Cô không phải Đường Đường.
"Cái gì? Anh họ, anh nói gì?" Hoắc Thiến không nghe rõ, hỏi lại.
Nhưng Hoắc Vân Thành nhắm mắt lại, rất nhanh đã thiếp đi.
Ngồi ở đầu giường, Hoắc Thiến kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai trước mặt.
Hoắc Vân Thành lúc này đang ngủ say, vẻ mặt nhu hòa hơn bình thường mấy phần, mất đi vài phần lạnh lùng, thêm vài phần mệt mỏi, nhưng vẫn đẹp trai ngời ngời như cũ, khiến người ta không khỏi động tâm.
Nhưng tim Hoắc Thiến lại có chút đau.
"Anh họ, vì sao anh chưa bao giờ nhìn thấy em? Em không cần anh xem em là