Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, Hoắc Vân Thành nhướng mày, dáng vẻ giọng điệu như đang xử lý việc công: “Tôi đứng đây xem xét, có gì sai cũng kịp thời chỉnh sửa.
”
Sai cái đầu anh!
Advertisement
Khóe miệng Thư Tình giật giật, Hoắc đại tổng tài anh đứng gần như vậy sao tôi làm việc gì được?
Cô đóng laptop lại: “Thôi, để mai làm.
”
Hoắc Vân Thành đứng thẳng người, cười nhếch mép: “Không phải nói hoàn thành trong hôm nay sao?”
Thư Tình cầm túi xách đứng lên, đi ra cửa: “Mệt mỏi.
”
Hoắc Vân Thành cười khẽ, chân bước một bước đi theo: “Tôi đi về với cô.
”
Thư Tình nghẹn họng: “…”
Hai người đi xuống tầng hầm.
Dưới hầm ánh sáng tối tăm, Hoắc Vân Thành định lấy chìa khóa mở cửa xe thì một bóng người lao ra níu chặt cánh tay anh: “Vân Thành, cuối cùng cũng đợi được anh rồi!”
Thư Tình nheo mắt nhìn kỹ, thì ra là Hạ Tinh Tinh!
Hoắc Vân Thành ghê tởm rút tay ra, sắc mặt lạnh lùng: “Sao cô lại còn ở đây? Tôi đã nói là không muốn nhìn thấy mặt cô nữa, cút đi!”
“Vân Thành, em xin anh đừng đuổi em mà.
” Mắt Hạ Tinh Tinh đỏ hoe, nước mắt tựa như ngọc vỡ tuôn rơi: “Dù có là làm lao cộng em cũng cam nguyện, xin anh đừng đuổi em, để em tiếp tục ở lại Hoắc thị, ở lại bên anh…”
Lời nói còn chưa dứt đã bị Hoắc Vân Thành cắt ngang: “Tôi bảo cô cút đi, không nghe hiểu hả? Hoắc thị tuyệt đối không chứa chấp loại người vì tư lợi mà làm ra những chuyện tổn hại đến công ty như cô.
”
“Vân Thành à, em biết mình sai rồi.
” Hạ Tinh Tinh bật khóc nức nở: “Em không nên làm tổn hại đến lợi ích của công ty, nhưng em làm vậy cũng chỉ vì em quá yêu anh thôi mà.
Vân Thành, em xin anh đừng đuổi em đi! Em yêu anh nhiều biết bao nhiêu anh biết không, chỉ cần em có thể ở lại bên cạnh anh, anh bảo em