Thư Tình đỡ Hoắc Vân Thành lên xe, tới cốp xe lấy hộp thuốc.
Trong hộp có một vài loại dược phẩm để sơ cứu, Thư Tình lấy cồn và băng gạc ra, cúi đầu cẩn thận giúp Hoắc Vân Thành rửa sạch miệng vết thương.
Cảm giác mát lạnh từ mu bàn tay truyền đến, Hoắc Vân Thành dịu dàng nhìn người con gái đứng gần mình trong gang tấc, dường như mọi đau đớn đều tan biến mất.
Advertisement
Kỹ thuật băng bó thành thạo như thế, cô còn hiểu biết cả y học sao?
Người con gái này còn muốn cho anh thêm bất ngờ nào nữa đây?
Cô dùng miệng nhẹ thổi miệng vết thương: “Sẽ hơi rát một chút, anh ráng chịu đựng.
”
Cơn gió dịu nhẹ thổi đến tay anh, ngứa ngáy lại tê dại, thật thoải mái.
Hoắc Vân Thành chỉ cảm thấy nơi mềm nhất trong tâm mình bị một chiếc lông chim nhẹ nhàng phất phơ, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng.
Anh không kìm được vươn tay muốn bắt lấy tay cô, nhưng Thư Tình lại nghĩ anh không chịu đựng được nữa nên vội đè tay anh lại: “Đừng cử động, sắp xong rồi.
”
Cảm nhận được sự ấm áp nơi lòng bàn tay cô, ánh mắt Hoắc Vân Thành trở nên dịu dàng chưa từng có, anh trầm giọng nói: “Cảm ơn em, Tình Tình.
”
Tình Tình?
Thư Tình ngạc nhiên ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên Hoắc Vân Thành gọi cô như thế.
Chỉ đơn giản là một cái tên rất bình thường nhưng sao từ trong miệng anh nói lại có chút gì đó mờ ám?
“Tình Tình, trước đây chúng ta thật sự chưa từng gặp nhau sao?” Hoắc Vân Thành bỗng nhích người lại gần cô, cong khóe miệng hỏi.
Người con gái trước mặt anh gần trong gang tấc, không hiểu sao anh luôn cảm thấy cô rất giống với cô bé anh hằng mong nhớ trong ký ức ——Đường Đường.
Khoảng cách giữa hai người thật gần, đôi môi gợi cảm của anh chỉ cần cúi đầu liền chạm vào môi cô, hơi thở ấm áp của anh phảng phất bên tai.
Hai tiếng “Tình Tình” như chứa đựng tình cảm da diết giữa