Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânĐào Nhi chưa nói hết câu thì A Hán đã bất thình lình xuất hiện sau lưng. Làm Đào Nhi giật mình la toáng lên.A Hán nhìn hai Nữ nhân có chút đề phòng, nhưng lại nhận ra được là vị Quận chúa vừa gặp, liền thu lại sát ý.
“Là Ta làm hai vị giật mình..Thất lễ rồi..” A Hán làm một lễ cung kính đáp.
“Ngươi suýt chút nữa thì làm tim Ta nhảy cả ra ngoài..” Đào Nhi có chút nóng giận, Nàng suýt nửa mà không chút hình tượng té ngã, còn có mặt bị hoảng mà chẳng biết thể hiện kiểu gì.
“Đào Nhi, không được vô lễ. Thứ lỗi đã làm phiền, chỉ là có thể nhờ Ngươi thông báo một tiếng, Ta vó chuyện muốn thỉnh giáo Tứ Công tử.” Lâm Nhược Yên so với Đào nhi trấn tỉnh hơn, nhẹ nhàng đạo.
“Chuyện này..Thiếu gia Ta thân thể yếu nhược, vì vậy mà không thể ra gió. Hơn nữa nếu so tài hiểu biết hay thỉnh giáo thì xin Quận chúa thứ lỗi.Thiếu gia Ta bệnh vì vậy mà không thích người lạ..Vẫn là hi vọng Quận chúa tìm người khác thỉnh giáo.” A Hán có chút đề phòng với Lâm Nhược Yên, không có gì lạ bằng thiên chi ngọc diệp đến muốn thỉnh giáo một kẻ bị cả phủ coi thường.
“Là Ta thất lễ, chỉ là đêm hôm trước có tình cờ ghé ngang qua..Ta nghe tiếng cầm vì vậy..”
“Trong viện này chỉ có Ta và Thiếu gia, hơn nữa Thiếu gia Ta không thể đêm đến ra ngoài, còn có Thiếu gia không biết tấu cầm, vì vậy mà chắc hẳn Quận chúa nghe lầm. Nếu Không còn gì nữa, Ta xin phép trở vào..”
“Ngươi…Ngươi là có ý gì, Tiểu Thư Ta là có ý tốt,..Thiếu gia Ngươi không biết tốt xấu..” Đào Nhi thấy A Hán câu nào cũng như có ý muốn đuổi Người liền mở lời.
“Thiếu gia Ta trước giờ không thích cùng người quyền quý giao thiệp. Còn có biệt viện này trước giờ không thích người ngoài, vẫn là mong hai vị thân phận cao quý rời khỏi. Đợi khi trời tối chỉ e có nhiều thứ không hay xuất hiện.” A Hán lời nói đầy đe dọa, làm Đào nhi bất giác lui về sau vài bước.
“Ngươi dọa ai…” Đào Nhi tuy sợ, nhưng là vẫn không chịu thua.
“Ta không dọa, vẫn là hai vị nên nhanh chóng rời khỏi thì hơn..” A Hán xoay lưng nhanh chóng tiến vào biệt viện, đóng sầm cửa lại.
“Ngươi..ngươi..”
“Đào Nhi, được rồi..đừng gây rối, chúng Ta trở về thôi.”
“Tiểu thư, Người không muốn vào..”
“Người đã không muốn gặp thì bước vào sẽ thất lễ, trở về đi.” Lâm Nhược Yên dù trong lòng rất muốn tỏ mọi thứ, nhưng cũng không thể tùy tiện xông vào hỏi. Xem ra nên để dịp khác..
“Vâng..”
“Là Nữ nhân đó..”
“Thiếu gia đã nghe hết..”
“ừm…Bọn họ dù sao cũng là nữ tử, Huynh không cần phải hù dọa như vậy..”
“Nếu Ta không dọa thì chỉ sợ họ thật sự muốn xông vào.Thiếu gia, Ta thấy vị Quận chúa đó không đơn giản.”
“Chúng Ta cùng Nàng ấy chưa từng có chạm mặt, rất có thể chỉ là hiếu kì.Cũng không cần để tâm đến đâu.”
“Nữ nhân đúng là khó hiểu..” A Hán chỉ cảm thấy Nữ nhân đúng là quá khó đoán.
“Nữ nhân vốn dĩ Tâm sâu tựa biển, vẫn là không nên đoán ý..”
“Thiếu gia nói phải.”
Hoài Ân cũng là cảm thấy nực cười, Nàng cũng là Nữ nhân.Nhưng nếu lấy lòng Nữ nhân mà đoán cũng chẳng đoán được. Nhưng nói gì thì nếu nói Tâm sâu khó dò, thì có lẽ nội tâm của Nàng thật sự dò chẳng đến.
“Phải rồi, Sư Đệ