Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Tiểu thư trời đã tối rồi… người tính làm gì." Đào nhi thấy Lâm Nhược Yên thay y phục thành tỳ nữ liền lo lắng nói.
"Đào nhi chúng Ta muốn đi đâu, Ngươi còn không rõ sao.."
"Tiểu thư trời đã tối rồi, không được đâu.." Đào nhi ngăn cản Lâm Nhược Yên.
"Đào nhi Ngươi là Tiểu thư hay Ta là Tiểu thư".
"Đào nhi không dám...nhưng là khăn che mặt của Người, Người không che mặt sẽ không hợp quy cũ.Lỡ bị Người khác nhận ra thì sao..”
“Nếu vậy thì…thấy Ta thế nào..”
“Tiểu Thư, Người trang như vậy khéo dọa..” Đào Nhi có chút buồn cười, để Người khác không nhận ra Quận Chúa lại chấm nốt tàn nhang đấy mặt, còn có in phấn làm da nâu đi.
“Được rồi..đi thôi..”
“Tiểu thư…Tiểu thư chỉ nên đến một chút thôi, đêm hôm như vậy để người khác biết sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Người".
"Ta đã biết... "
"Tiểu thư như vậy có ổn không...Chúng Ta như vậy cứ như không đứng đắn." Đào nhi không biết Quận Chúa lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì, đêm hôm lại lẻn đến biệt viện, lại còn rình mò.Lỡ bị bọn họ phát hiện thì không xong.
"Ngươi là lo gì..Nếu Ngươi lo lắng thì cứ trở về trước., còn nói nữa thì trở về phòng trước chờ Ta." Lâm Nhược Yên uy hiếp Đào nhi, Đào nhi chỉ có thể làm động tác câm nín.
Cả Hai Người núp phía sau hòn giả sơn, nhìn về phía đình hầu. Bạch y thiếu niên ngồi tọa trong đình, tay lã lướt trên cầm. Tiếng cầm vang lên một khúc, làm Người nghe không khỏi bị cuốn hút lấy.
“Đào Nhi, Là Hắn..chắc chắn là Hắn..”
“Tiểu Thư, sao Người quả quyết như vậy…”
“Ta chắc chắn, còn có…”
“Có gì vậy Tiểu Thư..” Đào Nhi không hiểu Lâm Nhược Yên chỉ nói lấp lửng lại yên lặng.
"Ai" A Hán cảm nhận sát khí .
"Bị phát hiện rồi..tiểu thư" Đào nhi nhìn nhìn Lâm Nhược Yên .
"Cứ bình tĩnh đi ra...không sao đâu." Lâm Nhược Yên cùng Đào nhi vừa bước ra thì đã thấy A Hán cầm kiếm vung tới.
“Tiểu Thư cẩn thận,..”
Cứ Nghĩ A Hán vung kiếm về phía họ, nhưng một kiếm vung xuống đứt lìa cánh tay tên hắc y nhân phía sau. A Hán nhìn phớt sang hai nữ nhân, lại tiếp tục quan sát xung quanh đạo.
“Tiểu Thư mau chạy..” Đào Nhi run rẩy cả Người, Nàng là lần đầu nhìn thấy nhiều huyết như vậy.
“Ta..Ta..”
Lâm Nhược Yên chưa nói hết câu, thì đã có một tốp mười sát thủ xuất hiện nhắm vào trong đình tấn công đến, nhưng là chưa chạm đến thì đã bị A Hán hộ tới, chém hết bọn chúng.
Hoài Ân vẫn nhàn nhã tấu cầm, không chút sợ hãi. Lại một tốp khác công đến, cũng như vừa rồi, nhưng lần này không chỉ công kích về phía Hoài Ân mà còn có cả Lâm Nhược Yên.Lâm Nhược Yên đẩy Đào Nhi ra, tránh được một kiếm. Đào nhi run sợ đến phát ngốc.
A Hán nhanh chóng giải quyết thêm một tốp sát thủ. Cả Người A Hán lúc này đều ướt đẫm huyết của sát thủ. Lâm Nhược Yên lúc này cũng đã lấy được phần nào bình tĩnh. Lại thấy Hoài Ân dừng lại cầm, từ từ đứng dậy, tiến đến phía Nàng. Phòng thái lúc này, chính là ung dung tự tại. Hoàn toàn không giống một Người bệnh nặng.
“ Cẩn thận..” Lâm Nhược Yên liền cời giày ra quăng phía sau lưng Hoài Ân, vì Nàng nhìn thấy có một tên hắc y đang cầm kiếm tiến đến. Hoài Ân nhanh chóng né đi, Tên hắc y nhân thấy thế liền thuận tình theo đường kiếm công thẳng đến Lâm Nhược Yên.
“Nô tỳ chết tiệt…Đi chết đi..”
“Tiểu Thư…cẩn thận..” Đào Nhi