Người nói ra lời này chính là Tôn Thanh.
Tôn Thanh từ ngoài cửa bước vào, đồng thời còn vỗ tay, trong miệng phát ra một tràng cười sang sảng: “Đàn này chính là đàn Phục Hi, đàn Phục Hi là một trong mười món thập phương thượng cổ thần khí.
Trong thiên hạ này, ngoài Phục Hi ra vậy mà vẫn còn có người thứ hai có thể đánh cho đàn này vang lên.
Phục Hi đã qua đời, người mới lại một lần nữa xuất hiện, đây hết thảy đều là ý trời!”
Tôn Thanh là đạo sĩ, đạo sĩ thì lại thích nói những thứ thần thần bí bí này, mà khi Ánh Nguyệt nhìn thấy anh ta vào đây cũng lập tức dừng động tác đánh đàn lại.
Tôn Thanh cũng sợ sẽ quấy rầy đến cô bé cho nên cũng vội vàng bảo cô bé cứ đánh tiếp đi, đừng dừng lại, đàn cho những động vật bên ngoài kia nghe.
Anh ta nói xong lập tức nói với tôi, để cho tôi và anh ta ra ngoài trò chuyện.
Bây giờ nếu như để cho Ánh Nguyệt dừng động tác đánh đàn lại thì sẽ khiến cho những động vật lớn từ xa chạy tới kia phải đi một chuyến tay không rồi.
Lúc này, tôi nhìn thấy chúng tinh phùng nguyệt, như ngôi sao vây xung quanh trăng sáng là Ánh Nguyệt, trong lòng ngọt ngào, giống như đã bồi dưỡng ra được một đứa con gái là siêu cấp đại minh tinh.
Trong lòng tôi không biết có bao nhiêu vui vẻ, cẩn thận dặn dò Ánh Nguyệt vài câu, lập tức đi cùng Tôn Thanh ra khỏi phòng đánh đàn.
Khi tôi và Tôn Thanh ra tới sân sau, tôi mới nói với anh ta là vừa nãy tôi đã có nói với Liễu Long Đình về chuyện mà anh ta đã nói với tôi, nhưng mà Liễu Long Đình không có đồng ý.
Lúc Tôn Thanh nghe được Liễu Long Đình không có đồng ý, chẳng qua anh ta chỉ khẽ thở dài một tiếng, rồi cũng lập tức thay đổi đề tài, nói với tôi: “Con gái của cô có mệnh đế vương, có thể sau này cô bé sẽ trở thành chúa tể của thế giới này.”
Tôi nghe anh ta nói những lời này, lập tức mỉm cười, cảm thấy không có khả năng.
Hiện tại người có thể lên làm chúa tể của thế giới này chính là Liễu Long Đình, mà Liễu Long Đình thì lại không thích Ánh Nguyệt, chẳng lẽ sau này anh ta có thể thông suốt, bỗng nhiên lập tức thích cô bé à? Cho nên mới lập tức giao thiên hạ này lại cho Ánh Nguyệt đúng không?
“Có phải nguyên nhân là vì Liễu Long Đình hay không?” Tôi hỏi anh ta, nếu như quả thật Long Đình là nguyên nhân, ngược lại tôi sẽ rất vui vẻ, chung quy nói như vậy cũng khiến cho tôi đỡ bận tâm hơn không ít.
“Không phải.” Tôn Thanh dứt khoát trả lời tôi.
“Vậy thì bởi vì cái gì?” Tôi hỏi anh ta.
“Bởi vì tâm.”
Tôn Thanh nói xong quay người, đi ở phía trước tôi, nói với tôi: “Trên thế giới này, thứ cường đại nhất không phải là pháp lực mà là tâm, nếu như không có tâm thì chỉ có thể tu luyện thành yêu, hoặc là thần thì đều có tâm, mỗi một dạng có ý thức trên thế giới này đều sẽ có tâm.
Nếu ai có thể làm cho vạn tâm hướng về phía mình thì người đó chính là chúa tể của thế giới này.”
“Vậy có phải ý anh muốn nói là Ánh Nguyệt có thể dựa vào đàn Phục Hi mà trở thành chủ nhân của tam giới đúng không?”
“Không phải dựa vào đàn Phục Hi mà là đàn và Ánh Nguyệt, bản thân chính là một thể.
Đàn Phục Hi tu luyện vạn năm, ngay cả Phục Hi sáng tạo ra nó cũng không thể dung hợp với đàn Phục Hi.
Mà vừa rồi lúc tôi trông thấy Ánh Nguyệt đánh đàn, từng tia khí tức trên đàn cùng với linh khí trong thân thể Ánh Nguyệt đan xen liên kết với nhau tạo thành một chuỗi, linh khí của người và đàn kết hợp lẫn nhau.
Về sau người chính là đàn, đàn chính là người.”
Lúc Tôn Thanh nói xong, thoáng mỉm cười: “Tam giới này cách thái bình vĩnh thế đã không còn xa.”
Thiên hạ thái bình vĩnh thế sao? Điều này có chút khiến tôi không dám nghĩ tới.
Từ mấy vạn năm trước yêu tộc đại chiến, tiếp tục đến mấy ngàn năm gần đây mới xem như có chút hòa bình thống trị, cho tới bây giờ tam giới tùy thời đều có thể nổ tung.
Thái bình vĩnh thế, vạn năm thái bình, đây là chuyện mà tôi hầu như chưa từng nghĩ qua.
Cho dù Liễu Long Đình có được Hỗn Độn Chung, cũng không thể một mực duy trì trạng thái hòa bình của thế giới này được, chớ nói chi đến một Ánh Nguyệt nho nhỏ.
Cô bé sinh ra mới được bao lâu kia chứ, làm sao có thể khơi mào cái gọi là thống trị tam giới, trách nhiệm bảo vệ tam giới lớn như vậy được?
“Tôn Thanh, anh nói những thứ này với tôi sẽ không phải là hy vọng tôi có thể thuyết phục được Liễu Long Đình, để cho anh ta đi trợ giúp chúng ta đó chứ?”
Tôi hỏi anh ta một câu, anh ta là một đạo sĩ, thật sự một chút cũng không an phận, không vì suy nghĩ gì khác, trong mắt cũng chỉ có muôn dân trăm họ tam giới.
“Chẳng lẽ cô cảm thấy Liễu Long Đình mà lại không biết tương lai của Ánh Nguyệt hay sao?” Tôn Thanh cười, hỏi ngược lại tôi một câu.
Tôi nhìn ánh mắt anh ta, đột nhiên có chút hiểu rõ, nguyên nhân mà Liễu Long Đình không chịu giúp đỡ cho chúng tôi, liệu có phải là vì Ánh Nguyệt hay không?
Cho tới bây giờ anh ta đều chưa từng để ý tới danh phận, anh ta sẽ không thể nào bởi vì danh phận mà ngay cả con gái của mình cũng không cần.
“Chẳng qua cho dù Ánh Nguyệt có lợi hại hơn đi nữa thì cô bé cũng chỉ là một đứa bé mấy tuổi mà thôi.
Cô bé chính là tân sinh đế vương, mà tất cả mọi người chúng ta, tất cả cố gắng đều bởi vì cô bé mà mở rộng bờ cõi, cho chúng ta tự do, cho chúng ta tính mạng để chiến đấu.
Nếu như chúng ta thất bại, vận mệnh của Ánh Nguyệt cũng sẽ được sửa lại.
Những chuyện này tôi cũng đã nghĩ qua hết rồi, Liễu Long Đình anh ta không có khả năng không biết.
Anh ta cố ý làm cho lực lượng của cô yếu đi, lại lạnh nhạt