Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Phù Kinh Dương Mất Tích


trước sau



Ánh Nguyệt có thể đánh vang được đàn Phục Hi, tuy rằng con bé là do tôi và Liễu Đình Long sinh ra, nhưng mà trên người của con bé lại hoàn toàn không có một chút yêu khí nào.

Thật giống như lời mà Tôn Thanh đã nói, hết thảy đều có số mệnh, trên thế giới này không có ai có thể trốn thoát được sự luân hồi của số mệnh cả.

“Đương nhiên, lời mà tôi nói cũng chưa chắc đều là sự thật.

Có nhiều thứ người tính không bằng trời tính, nếu như cô không yên tâm thì có thể tìm Liễu Đình Long hỏi một chút.

Chuyện vợ chồng cãi nhau này, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, mọi chuyện cũng không có gì là không qua được “
Tôn Thanh anh ta là một đạo sĩ mà vẫn còn biết những thứ này, mặc dù những lời vừa rồi của anh ta nói đều chỉ là suy đoán của riêng anh ta mà thôi, có điều loại suy đoán này lại giống như thầy thuốc đang an ủi một bệnh nhân bị bệnh nặng rằng anh ta đã chuẩn bệnh nhầm rồi.

Điều này có thể làm cho lòng tôi dễ chịu hơn một chút, nhưng tôi vẫn không có cách nào hoàn toàn thuyết phục được chính bản thân mình.

Chân tướng như một cái cây đâm sâu bén rễ ở trong lòng của tôi, khiến cho tôi không cách nào xóa đi được.

Vì thế tôi cũng không thể tiếp tục giả vờ bản thân đang trong tâm trạng tốt để đối mặt với Tôn Thanh được nữa, chỉ hơi gật đầu với anh ta, nói với anh ta rằng tôi đã biết, tôi sẽ tìm cơ hội tiếp tục khuyên nhủ Liễu Long Đình.

Dù sao số mệnh đã như vậy rồi, ai có thể chống lại được cơ chứ?
Ánh Nguyệt ngồi ở trước bệ cửa sổ, đàn liên tục mấy khúc nhạc.


Mặc dù những ca khúc này đều là phàm âm mà Kiều Nhi đã dạy cho cô bé, nhưng bởi vì âm thanh là từ trong đàn phát ra cho nên hết sức mỹ diệu.

Sau khi khúc nhạc kết thúc, dường như vẫn còn có tiếng đàn quanh quẩn bên tai, thật lâu vẫn còn chưa có tản đi.

Ánh Nguyệt gặp nhiều động vật nhỏ như vậy cũng thích tiếng đàn của cô bé, hết sức cao hứng, sau khi từ trên ghế đàn đi xuống lập tức nhào vào trong ngực của tôi.

Tôi nhìn Ánh Nguyệt ở trong lòng, hé ra khuôn mặt lớn lên có năm sáu phần tương tự tôi, trong lòng tôi lại càng có xu hướng nghiêng về phía những lời mà Tôn Thanh đã nói với tôi về vận mệnh.

Lúc này cho dù anh ta không hề nêu rõ ra thì tôi cũng đã biết vận mệnh kiếp này của mình, đó chính là giúp đỡ cho tân đế thống trị tam giới, khiến cho tam giới thái bình vĩnh thế.

“Mẹ ơi, Ánh Nguyệt đàn có hay không?” Ánh Nguyệt viết ở trên tay của tôi.

“Đương nhiên là hay rồi, nếu không thì tại sao lại có nhiều đứa nhỏ tới nghe con đánh đàn như vậy chứ! Bây giờ mẹ còn có một loại cảm giác dường như mẹ chính là người đại diện của con.

Nếu như con ở nhân gian, khẳng định cũng đã sớm trở thành một ngôi sao lớn rồi!”
Tôi cười nói với Ánh Nguyệt, đồng thời sờ lên cái mũi của con bé.

Ánh Nguyệt thấy tôi khen nó như thế thì lập tức xấu hổ chui vào trong ngực của tôi.

Có lẽ, bây giờ tôi coi như đã chính thức hiểu rõ nguyên nhân vì sao Liễu Đình Long không thích Ánh Nguyệt.

Hai ngày nay tôi cũng không có tiếp tục đi dây dưa với anh ta, muốn anh ta giúp tôi cùng nhau đối phó oán niệm của Bàn Cổ.

Một là do Tôn Thanh đã chỉ điểm cho tôi nguyên nhân vì sao Liễu Long Đình không nguyện ý hỗ trợ, tôi cũng không biết nên mở miệng ra sao mới tốt.

Hai là hai ngày nay Liễu Long Đình dường như cũng ra sức tránh né, hình như anh ta cũng không muốn nói nhiều với tôi.

Tôi vốn còn cho rằng tôi và Liễu Long Đình sẽ tiếp tục giằng co như vậy thêm mấy ngày nữa, nhưng vào lúc chúng tôi đang ăn cơm chiều thì đột nhiên tiên gia giữ cửa khẩu vào núi Trường Bạch hoảng hốt chạy vào nhà họ Liễu, nét mặt khẩn trương, hướng về chúng tôi trong phòng, lớn tiếng la lên một câu: “Cấp báo, Liễu Thái Gia, tiểu tiên có việc muốn bẩm báo với Liễu Thái Gia!”
Các tiên gia xưng hô với Tôn Giả cũng gọi là Thái Gia.

Lúc này Liễu Long Đình đã an vị ở bên cạnh của tôi, ánh mắt cũng không ngước lên, trực tiếp hời hợt trả lời một câu cơm nước xong xuôi hẵng nói.

Đây đúng là tính cách của anh ta, có điều tôi nhìn thấy tiên gia đang đứng ở ngoài cửa cũng không có người nào để ý, dáng vẻ đáng thương vô cùng, cho nên mới nói với tiên gia ở ngoài cửa một câu: “Nói đi, có chuyện gì vậy?”
“Dưới chân núi có một Tứ Bất Tượng rất lợi hại mới tới, Tứ Bất Tượng kia tuyên bố muốn gặp Liễu Thái Gia, chúng ta không cho, rất nhiều huynh đệ đã bị nó đánh bị thương, bây giờ con Kỳ Lân kia vẫn đang giết về phía nhà họ Liễu!”
Tứ Bất Tượng à?
Tứ Bất Tượng chính là tục xưng của Kỳ Lân, chẳng lẽ… là Tiên Lăng?
Dường như lúc mà trong đầu tôi kịp có phản ứng là Tiên Lăng thì Long Đằng bỗng nhiên nói một câu: “Là Kỳ Lân hay sao?”
“Đúng vậy, tính cách của nó rất đanh đá, thủ đoạn hung ác, rất nhiều tiên gia của chúng tôi đều bị nó đánh bị thương tàn phế vô cùng nghiêm trọng, kính xin Thái Gia bảo hộ tính mạng cho đám tiên gia núi Trường Bạch chúng tôi.”

“Để tôi đi.” Long Đằng cũng không đợi Liễu Long Đình nói chuyện, trực tiếp nhảy từ trên ghế xuống, đi về phía tiên gia ở ngoài cửa.

Toàn bộ người của núi Trường Bạch đều biết, nhà họ Liễu có một nhân vật rất lợi hại, đó chính là Liễu Long Đình, cũng biết nhà họ Liễu có một phế vật vô dụng nhất, chính là Liễu Long Đằng.

Cái tên Liễu Long Đằng này ngày thường đều ngơ ngơ ngáo ngáo, đừng nói là tiên gia không dám dẫn theo cậu nhóc này đi mà ngay cả tôi cũng lo lắng, đành tranh thủ thời gian đi theo Long Đằng nói một câu chuyện của người lớn con nít đừng nhúng tay vào.

Cái này nói không chừng chính là Tiên Lăng, kêu cậu nhóc đừng đi đưa cho người ta đánh.

Mặc dù Long Đằng muốn đi, nhưng khi thấy tôi không cho, lập tức và vào miệng một cái bẹp.

Có điều lúc mà Long Đằng muốn quay người trở lại bàn ăn cơm, Liễu Long Đình nhìn thoáng qua cậu nhóc, sâu kín nói một câu: “Đi đi, dẫn

Tiên Lăng về nhà, hỏi nó một chút xem đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía anh ta, lúc này trên mặt anh ta vẫn tươi đẹp, một chút ý tứ nói đùa cũng không có.

Tôi nghĩ thầm chẳng lẽ anh ta không chỉ hố mình tôi mà ngay cả em trai ruột cũng không buông tha, muốn tiếp tục hố Long Đằng đó chứ? Thế là tôi lập tức nói với Liễu Long Đình một câu, tôi đi cùng với Long Đằng cho nhanh được không?
“Không cần, một mình Long Đằng đi là được rồi.”
Lúc Liễu Long Đình nói đến đây, ánh mắt cũng không nhìn vào trên người của tôi mà chỉ là thoáng nghiêng mắt nhìn một chút.

Anh ta giơ đôi đũa dài nhỏ trong tay lên vuốt vuốt, gắp một con tôm lên bỏ vào trong chén của tôi.

Long Đằng thấy anh ta để cho cậu nhóc đi, đương nhiên là vui vẻ đến hỏng mất, vội vàng nắm lấy tay tiên gia đang đứng ở cửa ra vào, tràn đầy sức sống đi ra ngoài.

Đáng thương cho tiên gia kia, vốn là đến xin Liễu Long Đình giúp đỡ, không ngờ bây giờ Liễu Long Đình lại ném cho ông ta một phiền toái lớn, lại còn không được để cho Long Đằng bị thương.

Tôi nhìn thấy ánh mắt lộ ra ngoài của tiên gia kia hầu như đều là vẻ tuyệt vọng.

Sau khi Long Đằng đi rồi, chúng tôi vẫn tiếp tục ăn.

Sau khi ăn xong, lúc tôi chuẩn bị đưa Ánh Nguyệt đi luyện đàn, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói của Long Đằng: “Anh ba, chị Tiểu Bạch, em đưa Tiên Lăng về rồi đây!”
Sau khi Long Đằng nói xong, chỉ thấy cậu nhóc đang nắm tay một cô bé, đi vào trong phòng.

Người này chính là Tiên Lăng, lúc mà Tiên Lăng vào nhà lập tức trốn ở sau lưng Long Đằng, nhìn hết thảy mọi người chúng tôi trong phòng, dáng vẻ rụt rè, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Dáng vẻ này và tính tình ương ngạnh của cô bé lúc bình thường khi còn ở U Minh Cung quả thực giống như là hai người khác nhau, chứ đừng nói chi là vừa rồi cô bé còn một đường giết chóc từ núi Trường Bạch đi tới nhà họ Liễu.

Dáng vẻ mềm yếu mong manh này của Tiên Lăng, trái lại khiến cho tôi có chút hứng thú, gọi Kiều Nhi tới tiếp Ánh Nguyệt đi phòng đánh đàn, còn tôi ở lại phòng khách.

Mặc dù cô bé Tiên Lăng này làm người chẳng ra sao cả, nhưng tôi vẫn rót cho cô bé ly nước, hỏi cô bé có muốn uống nước hay không?
Có điều sau khi Tiên Lăng nhìn thấy tôi, trong ánh mắt khiếp sợ kia đột nhiên lập tức trở nên có chút phẫn nộ.


Chỉ là lúc này cô bé e ngại Long Đằng, cho nên cũng không có hé ra, chỉ nhúc nhích cái đầu, tỏ vẻ không uống.

“Lần này nhóc thật đúng là không muốn sống nữa rồi, dám một mình giết tới núi Trường Bạch của tôi, dựa trên việc nhóc là bạn bè của Long Đằng, tôi mới nhẫn nại hỏi nhóc một câu, nguyên nhân nhóc làm như vậy là gì?”
Lúc này, trái lại Liễu Long Đình có lòng tốt, vẻ mặt kiên nhẫn nhìn Tiên Lăng.

.

truyện tiên hiệp hay
Tiên Lăng nhìn thấy dáng vẻ vân đạm phong khinh này của Liễu Long Đình, trong mắt dâng lên tràn ngập lửa giận, nhưng ngọn lửa giận này giống như đã đạt đến mức độ cao nhất, bất thình lình thả lỏng ra, bất chợt một tiếng khóc rống vang lên:
“Đám khốn nạn các người, đều là do các người hại chủ nhân của tôi, chủ nhân của tôi không lấy được Hỗn Độn Chung, bị Nguyên Thủy Thiên Tôn bắt đi.

Ngay cả U Quân cũng bị bắt đi, tôi không tìm thấy bọn họ.

Chủ nhân của tôi không thể thấy ánh mặt trời, lần này nếu như chủ nhân của tôi xảy ra chuyện gì không hay, tôi sẽ giết sạch núi Trường Bạch các người, chôn cùng chủ nhân của tôi!”
Đều đã đến nước này, vậy mà Tiên Lăng nói chuyện, vừa khóc vừa hết sức kiêu ngạo phách lối.

Tôi nghe những lời này của cô bé, ngược lại cảm thấy hơi buồn cười, lập tức nói với cô bé một câu: “Nếu như nhóc muốn mà nói, ngược lại có thể thử xem một chút, nhìn xem nhóc có thể giết sạch toàn bộ tiên gia trên núi Trường Bạch hay không?”
Bây giờ không thể so với lúc trước, lúc trước khi Phù Kinh Dương còn ở đây, cho dù Tiên Lăng có ngang ngược thì vẫn còn có Phù Kinh Dương làm chỗ dựa cho cô bé.

Bây giờ Phù Kinh Dương không có ở đây, cô bé lập tức giống như thú cưng mất đi chủ nhân, hoàn toàn rơi vào thế yếu.

Mà Tiên Lăng cũng không ngốc, cô bé đương nhiên tự mình nhận thức được tình huống hiện tại của bản thân, một hồi lâu cũng không dám lên tiếng.

Chẳng qua chỉ một lát sau, cô bé giống như là nghĩ tới cái gì, đột nhiên khóc nói với tôi:
“Chị Nữ Hi, chị có thể giúp tôi cứu chủ nhân của tôi được không? Bây giờ chỉ có mình chị là có thể cứu được chủ nhân.

Trước đó chủ nhân của tôi không phải cố ý muốn làm khó chị, mà là bị người khác ép buộc.

Nếu như chủ nhân thực sự muốn hại chị thì con gái của chị đã sớm chết rồi, sao lại còn có cơ hội cho con gái chị “của về chủ cũ” cơ chứ.

Chị Nữ Hi, em van xin chị, chị cứu chủ nhân của em đi mà, nếu không người của hắn ta sẽ không để yên đâu, thật sự sẽ chết đó!”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện