Tôi nghĩ đến Bàn Cổ Oán Linh nham hiểm cùng U Quân hung ác.
Lúc trước, Liễu Long Đình có thể đánh ngang với U Quân.
Hiện tại nếu Bàn Cổ Oán Linh cũng gia nhập, Liễu Long Đình lại không có Hỗn Độn Chung, chắc chắn không phải là đối thủ của bọn chúng.
Tôi thực sự không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra với Liễu Long Đình.
Tôi vội vàng đi theo khí tức này, cố gắng tìm kiếm nơi mà Bàn Cổ Oán Linh và U Quân đã rời đi.
Tôi muốn đuổi kịp họ và cứu Liễu Long Đình trở về.
Hiện tại, bất cứ chuyện gì xảy ra với anh ấy đều là vì tôi, vì chống đỡ thay tôi.
Liễu Long Đình không có ở đây, tôi lập tức hoang mang lo sợ, kiểm tra trong sân cả nửa ngày trời, thậm chí còn kiểm tra khí tức ở toàn bộ nhà họ Liễu, nhưng tôi chỉ ngửi thấy một chút dấu vết của U Quân và Bàn Cổ Oán Linh trong sân.
Họ hoàn toàn không đi vào từ bên ngoài, cứ như thể họ đã trực sẵn trong nhà của chúng tôi vậy, đến không ai biết, đi không ai hay.
Năng lực của U Quân thì chúng tôi biết khá rõ, nhưng Bàn Cổ Oán Linh thì chúng tôi lại hoàn toàn mù tịt.
Thấy trời cũng đã sắp tối mà chưa tìm ra manh mối gì, tôi sốt ruột tới phát khóc.
Đúng lúc đang muốn lên thiên đình tìm Lạc Thần giúp đỡ, tôi chợt thấy Phượng Tố Thiên đang vội vã bay từ trên trời trở lại.
Nhìn thấy tôi trong sân, anh ta bay đến đáp xuống trước mặt tôi, trên mặt mồ hôi nhễ nhại, vội vàng nói: “Liễu Long Đình, chủ nhân của tôi bị U Quân cùng Bàn Cổ Oán Linh bắt đi rồi, anh mau theo tôi đi cứu bọn họ!”
Đều tại tôi, lúc mới bước vào cửa chỉ nghĩ về Liễu Long Đình, không ngờ Phượng Tố Thiên lại không sao.
Thấy Phượng Tố Thiên biết Liễu Long Đình đang ở đâu, tôi nhanh chóng ngồi lên người Phượng Tố Thiên, bảo anh ta đưa tôi đi.
Phượng Tố Thiên ngay lập tức dang rộng đôi cánh bay lên cao, đưa tôi lên bầu trời chiều đầy nắng.
Tôi ngồi trên lưng của Phượng Tố Thiên.
Lúc đầu, Phượng Tố Thiên bay rất vội, nhưng sau khi chúng tôi bay được một lúc lâu, tốc độ của Phượng Tố Thiên dần chậm lại.
Chúng tôi cứ chạy theo mặt trời, xung quanh toàn là những đám mây nhiều màu sắc.
Bay lâu như vậy mà tôi vẫn không biết Phượng Tố Thiên sẽ đưa tôi đi đâu, trong lòng bỗng có chút nghi ngờ, liệu Phượng Tố Thiên có thực sự đưa tôi đi cứu Liễu Long Đình không.
Thế là tôi bèn hỏi Phượng Tố Thiên: “Phượng Tố Thiên, cậu đang đưa tôi đi đâu vậy?”
Lúc đầu, Phượng Tố Thiên không nói gì.
Anh ta không nói, tôi lại càng cảm thấy nghi ngờ.
Tôi đã ở bên anh ta lâu như vậy, chẳng lẽ lại không biết thói quen của anh ta là gì.
Tôi trực tiếp đứng lên trên lưng Phượng Tố Thiên hét lên một câu: “Bây giờ cậu đang dẫn tôi đi đâu?”
Giọng điệu của tôi lúc này có chút gay gắt, tính mạng của Liễu Long Đình đang bị đe dọa, mà lúc này Phượng Tố Thiên dường như đang giở trò với tôi.
Làm sao mà tôi không tức giận cho được.
Thấy tôi hét lên, Phượng Tố Thiên cũng nhận ra mình đã phạm sai lầm.
Anh ta quay cái đầu phượng hoàng của mình về phía tôi rồi nói: “Chủ nhân, chúng ta đi thôi, chúng ta không đấu lại Bàn Cổ Oán Linh đâu.
Hắn ta đã hấp thụ pháp lực của ba vị Tam Thanh rồi.
Trên đời này, hầu như không ai có thể đối phó với hắn ta được nữa.
Tôi không muốn giương mắt nhìn ngài vì Liễu Long Đình mà đâm đầu vào chỗ chết.”
Lúc Phượng Tố Thiên gọi tôi là chủ nhân, tôi có hơi giật mình, sau đó bình tĩnh hỏi Phương Tố Thiên, làm thế nào anh ta biết được thân phận của tôi.
“Liễu Long Đình đã nói với tôi.” Phượng Tố Thiên nói: “Anh ấy muốn tôi chăm sóc thật tốt cho ngài.”
“…”
Giờ phút này, tôi không biết phải nói gì.
Lúc nào Liễu Long Đình cũng nói sẽ không để tôi chết, có gì nguy hiểm, anh ấy đều gánh cho tôi.
Hóa ra anh ấy cũng giống như tôi.
Tôi nhờ Hoàng Tam Nương chăm sóc cho Liễu Long Đình sau khi tôi chết đi, nhưng thực ra Liễu Long Đình đang cố hết sức bảo vệ mạng sống của tôi.
Anh ấy cũng sợ rằng mình sẽ chết nên đã nhờ Phượng Tố Thiên chăm sóc cho tôi.
Chúng tôi làm những việc này khi mà cả hai bên đều không hề hay biết.
Hóa ra, tuy bề ngoài chúng tôi tràn đầy tự tin, nhưng phía sau lưng, chúng tôi đã sớm có dự định cho cái chết của mình.
“Anh có biết Liễu Long Đình đang ở đâu không?” Tôi bỏ qua lời nói của Phượng Tố Thiên, hỏi thẳng anh ta.
Phượng Tố Thiên im lặng một lúc, sau đó trả lời: “Tôi biết.”
“Vậy hãy đưa tôi đi tìm anh ấy!” Tôi nói với Phượng Tố Thiên.
“Nhưng mà…!” Phượng Tố Thiên có chút không tình nguyện, nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì đã bắt gặp ánh nhìn nghiêm nghị và kiên định của tôi.
Biết rằng một khi tôi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, anh ta đột nhiên ủ rũ, sau đó như thể cố gắng hạ quyết tâm, quay đầu đưa tôi quay về.
Tôi biết rằng, khi so sánh Liễu Long Đình và Phượng Tố Thiên, sự quan tâm và yêu thương của tôi dành cho Phượng Tố Thiên ít hơn nhiều so với Liễu Long Đình.
Nhưng Phượng Tố Thiên vẫn cứ luôn đối xử với tôi như vậy trong suốt nhiều năm qua.
Anh ta đã biết thân phận của tôi từ