Nhưng dù là lành ít dữ nhiều thì tôi cũng phải cứu Liễu Long Đình.
Phượng Tố Thiên biết rằng Liễu Long Đình đã bị U Quân chui từ mặt đất lên bắt đi, điều đó có nghĩa là anh ta biết U Quân xuất hiện như thế nào, vì vậy tôi hỏi Phượng Tố Thiên: “U Quân tới từ đâu?”
Phượng Tố Thiên chỉ thẳng vào mảnh đất trước mặt tôi và nói: “Từ đây.”
Tôi lập tức dùng pháp lực làm nổ tung mặt đất trước mặt, bụi mù bỗng chốc bốc lên, trước mặt xuất hiện một miệng hang lớn đen ngòm.
Hang này chỉ dưới mặt đất khoảng hai mét, bên trong tối om, nhìn sâu thăm thẳm.
Tôi đã cho nổ toàn bộ miệng hang để chúng tôi có thể đi vào.
Cái hang này có đường kính bảy tám mét, chiếm gần một nửa sân.
Trước đây chúng tôi thậm chí còn không biết dưới mặt đất của nhà họ Liễu có một cái hố lớn như vậy.
May mà Ánh Nguyệt và Kiều Nhi đã được gửi đi tu luyện rồi.
Mấy đứa nó ngày nào cũng chơi trong sân, nếu lúc đó thần động Hoa Tư tấn công, e rằng chúng đã bị hại từ lâu rồi.
Khi hang vừa mở ra, khí tức của U Quân và Liễu Long Đình trong hang động này càng lúc càng mạnh, tôi trèo lên lưng Phượng Tố Thiên, bảo anh ta lần theo khí tức của Liễu Long Đình.
Phượng Tố Thiên đã quyết định sẽ luôn ở bên tôi, vì không thuyết phục được tôi nên đành phải tuân lệnh, vừa dứt lời, anh ta đã sải cánh bay vào trong hang.
Toàn bộ hang động không có ánh sáng, xung quanh tối đen như mực.
Trong lúc nghiêm túc cảm nhận khí tức xung quanh, tôi cũng cẩn thận xem có luồng sức mạnh nào bất chợt xuất hiện hay không.
Dù sao thì tôi cũng phải cảnh giác với cuộc tấn công bất ngờ bên phía U Quân.
Nhưng có lẽ U Quân chỉ muốn mang Liễu Long Đình đã biến thành tôi đi mà thôi.
Chúng tôi bay vào sơn động đã được một lúc lâu, khí tức của Liễu Long Đình càng ngày càng mạnh, cũng không có gì nguy hiểm, cho nên tôi mới nhờ Phượng Tố Thiên bay nhanh hơn.
Liễu Long Đình ở cạnh Bàn Cổ Oán Linh thêm một giây thì tính mạng sẽ nguy hiểm thêm một phần.
Trong khi tôi đang thúc giục Phượng Tố Thiên, một luồng ánh sáng đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng tôi, Phượng Tố Thiên quay đầu lại hỏi tôi: “Chủ nhân, Liễu Long Đình và những người khác đang ở trong luồng sáng trước mặt, ngài thực sự muốn tiến vào sao?”
Hiện tại, chúng tôi đi từ ngoài vào sâu bên trong, nhưng lại có ánh sáng đột nhiên xuất hiện giữa động Hoa Tư tăm tối này, chắc chắn đây không phải là nơi tốt đẹp gì.
Nhưng Liễu Long Đình lại đang ở bên trong, vậy nên tôi bèn “ừm” một tiếng, lúc này, Phượng Tố Thiên mới ra sức bay về nơi có ánh sáng kia.
Khi ánh sáng chiếu vào mắt tôi, một luồng khí tức khác lạ với thế giới bên ngoài xộc ngay vào mũi.
Sau khi Phượng Tố Thiên đưa tôi vào sâu trong luồng ánh sáng, tôi lập tức nhìn quanh bốn phía.
Xung quanh tôi toàn là những ngôi miếu cao vút và cổ kính.
Tuy rằng nơi này đầy ánh sáng nhưng lại không có mặt trời, ở dưới mặt đất còn có một sợi khí màu đen cứ quấn lấy chân chúng tôi, đá mãi mà không văng ra.
Nơi này có chút giống với đất nước Hoa Tư mà chúng tôi đã từng đến trước đây, tuy không hoàn toàn giống, nhưng có thể chắc chắn rằng đây cũng là một không gian rộng lớn khác.
Trước đây, khi Phục Hy đưa cho chúng tôi tấm bản đồ, anh ta đã đánh dấu rất nhiều các chấm tròn trên đó.
Nếu tôi đoán đúng thì những chấm tròn đó thực chất là các thế giới nối tiếp nhau trong động Hoa Tư này.
Điều này thực sự đáng sợ vì cái động này giống hệt như một vũ trụ thu nhỏ.
Khí tức của Liễu Long Đình bao quanh chúng tôi, tôi đưa Phượng Tố Thiên lần theo khí tức của anh ấy.
U Quân và những người khác đã đưa Liễu Long Đình vào một ngôi miếu nguy nga cao vút, Phượng Tố Thiên và tôi tiến thẳng vào.
Vừa bước vào trong, chúng tôi liền nhìn thấy, thứ được thờ cúng trong miếu không phải là thần phật, ở giữa miếu chính xác là một con yêu quái khổng lồ.
Con yêu quái này trông giống con người, nhưng lại không giống lắm.
Nó có nước da màu xanh lam, hai cái sừng trên đầu, một mái tóc bù xù và đôi mắt to như chuông đồng.
Miệng nó có màu đỏ tươi, trông rất gớm ghiếc và đáng sợ.
Phần thân dưới của con yêu quái này là một chiếc đuôi kiểu như đuôi rắn, nhưng khác với đuôi rắn ở chỗ, chiếc đuôi nhẵn như ngọc và không mọc vảy.
Khi chúng tôi nhìn thấy bức tượng yêu quái này, giọng nói của U Quân bỗng phát ra từ sảnh phụ của ngôi miếu, vừa cười lạnh vừa nói: “ Nữ Hi, có vẻ như Liễu Long Đình thực sự quan tâm đến em đấy, em mới mất tích không bao lâu mà anh ta đã tìm thấy em rồi.”
Nói xong, anh ta hô to ra bên ngoài, giống như đang gọi tôi: “Đã đến rồi thì hãy vào đi!”
Không ngờ U Quân thậm chí còn không có ý đề phòng tôi.
Nghe anh ta gọi tôi một cách ngạo mạn như vậy, tôi thầm