“Yên lặng một chút” Anh mở cửa ghế phụ, đặt cô ngồi xuống, thắt dây an toàn, đóng cửa xe và ấn chốt khóa tránh cho việc anh vòng qua bên kia cô lại xuống xe.
Tịnh Kỳ bực bội nhìn hàng loạt động tác của anh.
Hoài Cẩm Nam rốt cuộc muốn làm gì đây? Suốt dọc đường về nhà, hai người đều im lặng không ai nói gì.
Hoài Cẩm Nam nghiêng đầu nhìn về phía Tịnh Kỳ, cô nhắm hai mắt lại và coi anh như không khí.
Anh cũng không hiểu bản thân mình? Hai người mới quen nhau gần hai tháng nhưng anh lại có cảm giác quen biết nhau từ lâu, còn rất quen thuộc kể cả khi anh ở bên Nghiên Dương cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Thực ra, anh không hề đi cùng Ninh Cẩm mà là anh có cuộc hẹn với đối tác ở đây.
Vừa xuống xe thì gặp cô ta tiến đến chào hỏi, khi anh muốn đuổi cô ta đi thì lại thấy Tịnh Kỳ đang cười nói cùng tên đàn ông khác.
Đã thế người đàn ông kia còn cúi xuống nói gì đó vào tai Tịnh Kỳ.
Hoài Cẩm Nam nhíu mày, đánh tay lái về bên phải, đỗ xe cạnh lề đường vừa hay chỗ này không có ánh đèn.
“Đến nơi rồi?” Tịnh Kỳ đẩy cửa nhưng không thành công, cô quay lại nhìn anh.
Cô im lặng nhìn Hoài Cẩm Nam, rốt cuộc vẫn là Hoài Cẩm Nam chú ý đến cổ tay cô bị đỏ ửng lên.
Anh định kéo tay cô xem thì Tịnh Kỳ nhanh chóng giấu ra sau lưng.
“Đừng làm rộn.” Hoài Cẩm Nam nói.
Cái gì? Làm tay cô bị thương còn nói như kiểu tự cô làm.
Tịnh Kỳ không tự chủ được nhớ lại mẹ anh ta kể anh đối xử như thế nào với Nghiên Dương.
Cô tự giễu cười.
Tịnh Kỳ ơi, mày chờ đợi điều gì ở một người đàn ông mới quen, mới ngủ vài lần đây.
Anh ta không là gì của mày hết.
Tỉnh táo lại.
Dù nghĩ vậy, nhưng đôi mắt cô lại đỏ lên, nước mắt dần tích tụ.
Hoài Cẩm Nam thấy cô mãi cúi đầu liền đưa tay giơ cằm cô lên.
Cô khóc, không phải khóc nức nở mà là yên lặng rơi lệ, như vậy càng làm cho người đối diện đau lòng.
Lúc này, anh không còn quan tâm cái gọi là sĩ diện nữa, đối diện với nước mắt cô, anh luống cuống.
Vội vàng tháo dây an toàn bế cô ngồi lên đùi mình.
“Đừng khóc.” Ngón tay thon dài lau đi nước mắt trên mặt cô.
Có một câu nói thế này “Nếu bạn để mặc người ta khóc, họ sẽ khóc một lát là xong còn nếu bạn càng an ủi, họ sẽ càng đau lòng mà khóc lớn hơn.” Đây chính là trường hợp của Tịnh Kỳ và Hoài Cẩm Nam.
“Tôi cứ khóc anh làm gì được tôi.” Tịnh Kỳ nấc nhẹ, nhấc cánh tay đập vào ngực anh.
Hoài Cẩm Nam không cảm thấy đau mà như con mèo cào ngứa, anh không tự giác nở nụ cười.
“Anh còn cười… còn cười.
Tôi bị mẹ anh mắng anh không an ủi tôi còn đi ăn cùng Ninh Cẩm.
Anh muốn tôi tức chết sao?” Dù sao cũng là nắm đấm của một tuyền thủ taekwondo nên Hoài Cẩm Nam cầm lấy tay cô để cô không đánh anh nữa.
“Nếu anh thích cô ta như vậy còn hủy bỏ hôn ước làm gì.
Hủy hôn tôi cũng muốn hủy hôn.
Bà đây coi như bị chó cắn một lần vậy.” Lời nói của Tịnh Kỳ làm Hoài Cẩm Nam hơi tức giận, cô coi hôn nhân của họ là trò chơi sao.
Tuy rằng anh yêu cầu cô làm bản hợp đồng hôn nhân nhưng nếu không có bản hợp đồng đó cô có chịu về ở với anh.
Hoài Cẩm Nam thoát nắm chặt tay.
“Anh còn đánh tôi.
Các người đều giống nhau, anh và mẹ anh đều đánh ghét như vậy.
Đáng lẽ lúc đó tôi không nên nể mặt anh mà tôn trọng bà ta.”
“Tôi… không thèm lấy anh nữa, tôi muốn về nhà.
Dù sao cũng chỉ là hợp đồng, tôi điền tiền là được.” Vừa nói cô vừa nấc nghẹn lên, không hiểu sao vừa nói cô vừa đau lòng.
Ánh mắt nguy hiểm của Hoài Cẩm Nam lại lần nữa trở lại trên người cô.
Nụ cười của anh trở nên nguy hiểm, đáng sợ hơn.
Không lấy, cô nói không lấy là không lấy sao? Nằm mơ.
“Anh… anh… Tay tôi sắp bị anh bẻ gãy rồi.” Trước ánh