Hai người sống chung một nhà nhưng lại như người xa lạ, số lần gặp mặt trong hai tuần nay có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Một phần do công việc bận rộn, một phần do Tịnh Kỳ chỉ ở trên phòng rất ít ra ngoài.
Tịnh Kỳ nằm trên giường thở dài, cứ sống trong không khí này thật áp lực.
Cô nhắn tin cho Lưu Mộng Tuyền hẹn cô ấy ra ngoài chơi thì nhận được câu trả lời là cô ấy đi Mỹ rồi.
Tịnh Kỳ chán nản mà lăn qua lộn lại sau đó một tiếng “bụp” vang lên, nàng công chúa đáng yêu ngã từ trên giường xuống.
Đúng lúc này, Hoài Cẩm Nam đang định mở cửa vào phòng thì nghe thấy tiếng động, theo phản xạ anh mở cửa phòng cô.
Cùng lúc đó, Tịnh Kỳ đang nằm với tư thế nằm úp cũng ngẩng đầu lên.
Một tình huống kỳ lạ, ngượng ngùng xuất hiện.
Hoài Cẩm Nam im lặng nhìn cô, Tịnh Kỳ cũng quan sát anh.
Tên mặt than đáng ghét, cô nghĩ thầm.
Sau đó dứt khoát ngồi dậy, đi về phía anh, đẩy anh ra ngoài.
Khi còn mỗi bước đóng của thì Hoài Cẩm Nam bỗng nhiên chen chân chặn lại.
Mặt than đáng ghét lại xuất hiện trước mặt cô.
Đang lúc cô ngẩn người vì không ngờ anh lại làm vậy thì Hoài Cẩm Nam đã vào được.
“Anh đi ra ngoài.” Tịnh Kỳ nói.
Hoài Cẩm Nam không nói gì, anh im lặng mà nhìn cô.
Thấy anh không nói gì, Tịnh Kỳ liền có chút không biết làm sao.
Người này rõ ràng là anh ta sai, anh ta làm tổn thương người khác bây giờ còn bày ra vẻ mặt vô tội.
“Anh không đi, tôi đi.” Cô đẩy anh muốn đi ra ngoài thì bị anh chặn lại.
Đối với sự giận dỗi của Tịnh Kỳ, thật ra Hoài Cẩm Nam cũng không tức giận, thứ nhất, trong lòng anh quả thực thấy có lỗi với cô, thứ hai, trông bộ dạng tức giận của cô giống như là con thỏ nhỏ đem đầu chôn trong đống lông, cho dù là nhe răng nhếch miệng, nhìn cũng thật thú vị.
Nhưng nhiều ngày cô ngó lơ anh cũng làm anh cảm thấy hơi phiền muộn.
“Là tôi không đúng…” Anh chưa kịp nói hết lời thi Tịnh Kỳ chen vào.
“Không có gì là không đúng cả, anh bảo vệ người nhà anh.
Tôi hiểu.” Gương mặt vốn còn tức giận đã trở nên bình tĩnh lại.
Cô nhẹ nhàng nói, hôm qua cô đã nghĩ thông suốt, không phải chỉ ba năm sao.
Cô có thể hoàn thành tốt tất cả nội dung trong hợp đồng chỉ cần trái tim của cô không rung động là được.
Còn về phía Phong Bác Thần, hai người sẽ mãi là bạn bè mà thôi.
Cô và anh chưa bao giờ vượt qua ngưỡng bạn bè cả, có chăng cũng chỉ là sự nhầm tưởng thời non nớt của cô.
Hoài Cẩm Nam âm thầm thở dài.
Một người có thể nói là hô mưa gọi gió ở Nam Kinh như anh lại thua trên tay cô.
Hôm ấy do anh không đúng vì bực mình mà nói ra những lời làm cô tổn thương.
Lúc đầu cứ nghĩ mọi chuyện rồi sẽ