Lưu Mộng Tuyền sau khi cúp máy liền đi ra ngoài.
Tối qua cô vừa bay sang Mỹ nên chưa kịp nói với cô ấy.
Vừa đi ngoài, giày cao gót của cô liền mắc vào làn váy, Lưu Mộng Tuyền cúi người gỡ ra.
Đang lúc cô muốn đứng dậy liền chóng mắt ngã ra sau, cứ tưởng sẽ có tình huống xấu hổ xảy ra nhưng lúc này một đôi bàn tay to khỏe liền đỡ lấy lưng cô.
Bàn tay ấm nóng xuyên qua vải vóc thấm vào trong cơ thể, giọng nói từ tính vang lên bên tai cô.
“Em không sao chứ?” Tịnh Dương nhìn cô gái trước mặt.
Chiếc váy dạ hội dài màu đỏ rượu ôm sát cơ thể làm nổi bật lên làn da mịn màng của cô.
Làn váy xẻ cao đến giữa đùi để lộ đôi chân dài trắng nõn, váy được thiết kế dạng cúp ngực ôm lấy bộ ng ực mềm mại.
Từ trên cao nhìn xuống, khe rãnh sâu thăm thẳm không chút nào bỏ sót mà đập vào mắt, làm anh không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Nhưng sau đó lại là sự tức giận dâng lên cao, đáng giận, sao cô có thể ăn mặc xinh đẹp như vậy.
Ý nghĩ muốn chọc mù hết mắt đám đàn ông của anh dâng lên.
Lưu Mộng Tuyền mở mắt ra, giọng nói này là…
“Anh Tịnh Dương” Cô đứng thẳng người dậy, vui vẻ mà cười, nụ cười đầy vẻ quyến rũ.
Lúc này lại không hề biết dáng vẻ này làm cho bao người say mê.
Tịnh Dương cởi áo khoác của mình, tự tay mặc vào cho cô.
Lưu Mộng Tuyền ngơ ngác nhìn hành động của anh.
Xong xuôi, cô mới hỏi anh:
“Váy của em làm sao hả?”
“Không có gì chỉ là đằng sau có vết bẩn.” Nói dối không chớp mắt.
Tịnh Dương chưa từng nói dối nên Lưu Mộng Tuyền cũng không hề nghi ngờ mà lựa chọn tin tưởng anh.
“Anh đến đây làm gì vậy?” Đây là bữa tiệc liên hoan phim mà cô tham gia đóng nữ chính cơ mà.
“Anh là nhà đầu tư.” Tịnh Dương trả lời, nếu không phải cô đóng nữ chính trong bộ phim này, anh cũng không rảnh đầu tư.
Tuy rằng Dương Kỳ có mảng phim ảnh nhưng đó là công ty con, tổng công ty tập trung chủ yếu vào bất động sản và sản xuất quần áo.
Lưu Mộng Tuyền không thể tin nhìn về phía anh, một hạng mục như vậy cũng cần phó tổng Dương Kỳ ra mặt xem ra trong đoàn phim có tay trong rồi.
“Đi thôi.” Anh nói, sau đó cực kì tự nhiên mà dắt tay cô đi về phía mọi người.
“Tịnh tổng” Đạo diễn gương mặt tươi cười tiếp đón.
Ông ta như có như không mà liếc nhìn hai người, xem ra hồng nhân của ông ta là Lưu Mộng Tuyền rồi.
Nghĩ đến đây, tươi cười trên mặt ông ta càng lớn hơn.
“Đạo diễn Vương”
Sau đó như thường lệ, mọi người bắt đầu mời rượu, thay nhau khen tặng chủ đầu tư và đạo diễn.
Điều không ngờ tới là Ninh Cẩm cũng ở trong đoàn phim, cô ta là quản lý của người đóng vai nữ phụ.
Khi nhìn thấy được Tịnh Dương và Lưu Mộng Tuyền, ánh mắt cô ta dần trở nên ác độc, nhìn chằm chằm hai người.
Song cả hai đều không hề để ý đến cô ta.
Liếc nhìn về Lý tổng giám, cô ta liền nở nụ cười man rợ.
Lưu Mộng Tuyền ơi Lưu Mộng Tuyền, đừng trách cô độc ác, tất cả là do Tịnh Kỳ ép cô ta.
Lúc này, Lưu Mộng Tuyền hoàn toàn không biết ý nghĩ xấu xa của Ninh Cẩm.
Cô còn đang nghĩ tại sao Tịnh Dương lại đầu tư bộ phim này, đúng lúc này một người đàn ông tiến về phía cô.
“Mộng Tuyền” Lý Cương không chút kiêng dè quan sát dáng người của cô, sau đó tiếc nuối mà thở dài, hắn thật muốn hưởng thụ khối thân thể này.
Nhưng nghĩ đến tin nhắn kia, hắn ta không tự chủ được mà ngạo mạn nhìn Lưu Mộng Tuyền.
Cô nhíu mày nhìn tên điên trước mặt, hắn ta không ít lần lượn lờ trước mặt cô nhưng không có lần nào không mắt như bây giờ.
“Lý tổng giám.”
“Đừng gọi như vậy, nếu muốn cô có thể gọi tôi là Lý ca.” Nụ cười đáng khinh kia chưa từng tắt trên mặt hắn, vì Lưu Mộng Tuyền đang ngồi trên ghế nên đôi tay hắn không kiêng dè gì mà sờ lên đùi cô.
Làn da trắng nõn mơn mởn, mịn màng làm hắn càng mất tự chủ mà hướng lên trên.
“Ông làm cái quái gì vậy?” Lưu Mộng Tuyền đẩy tay ông ta ra, ánh mắt như nhìn người chết nhìn Lý Cương.
Mà Lý Cương vẫn nghĩ Lưu Mộng Tuyền đang chơi trò lạt