Hôm sau, khi Tịnh Kỳ tỉnh lại thì đã hơn 11 giờ.
Cô xoay người nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Ngũ quan sắc nét, góc cạnh, mái tóc hơi rối nhưng càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Không biết có ai từng nói với cô đàn ông mũi cao thì vật đó thường rất to.
Nghĩ vậy trong đầu cô không tự giác được mà hiện ra những hình ảnh sống động ngày hôm qua, đúng là to thật.
Khi suy nghĩ của cô đang trở nên rộng mở hơn thì tiếng chuông điện thoại bỗng cắt đứt suy nghĩ của cô.
Là Mộng Tuyền.
Tịnh Kỳ nhẹ nhàng gỡ đôi tay đang ôm lấy bầu ng ực của cô ra.
Vừa bước xuống giường cô đã gần như muốn ngã quỵ, cô quay lại lườm anh ta, tên đàn ông chết tiệt dày vò cô lâu như vậy.
Tịnh Kỳ cố gắng cúi người nhặt lấy quần áo.
Nhưng chúng đều đã bị anh ta xé rách nhưng may mắn là chiếc áo sơ mi của anh ta còn nguyên vẹn.
Cô cầm lấy nói và cố lê bước vào nhà vệ sinh.
“Alo”
“Tịnh Kỳ cậu giỏi lắm, hôm qua cậu đi đâu mà không về phòng?” Tiếng hét lớn của Lưu Mộng Tuyền vọng ra từ điện thoại.
A ui cái màng nhĩ của cô.
“Tớ tìm người giải sầu.” Tịnh Kỳ thong dong nói, làm cũng làm rồi việc gì không nói cho cô ấy chứ.
“Giải sầu, cậu được lắm.
Đợi đã… cái gì… giải sầu” Âm lượng gấp đôi khi này, cô thật nghi ngờ người đàn ông ở ngoài kia sẽ tỉnh lại mất.
Hóa Lưu Mộng Tuyền sau khi Tịnh Kỳ rời đi thì gọi điện cho cô ấy mãi.
Sau đó hỏi nhân viên thì được báo cô đã về phòng nên cô đi về trước.
Không ngờ là Tịnh Kỳ căn bản không về phòng.
“Có chuyện gì đến nói sau, mau đến đón mình.” Rồi Tịnh Kỳ dứt khoát cúp máy.
Cô nhìn bản thân trong gương, do được yêu thương quá độ mà toàn cơ thể là những vết sẫm ghê người đặc biệt là ngực cô.
Anh ta có vẻ rất thích nơi này.
Tịnh Kỳ nghĩ vậy rồi nhanh chóng tắm rửa mặc quần áo của anh ta, đi ra ngoài.
Nghe có vẻ lâu nhưng tất cả chỉ diễn ra trong vòng 10 phút, cô sợ người đàn ông kia tỉnh lại cô không rời đi được.
May mắn đến khi cô rời đi, Hoài Cẩm Nam vẫn chưa tỉnh lại.
Tịnh Kỳ vừa xuống dưới lầu thì Lưu Mộng Tuyền cũng đến nơi.
Cô ra hiệu bảo cô ấy đừng nói gì hãy chỉ lái xe đã.
Đến khi Hoài Cẩm Nam tỉnh dậy thì căn phòng chỉ còn mình anh ta, Tịnh Kỳ đã không thấy tăm hơi đâu cả.
“Chạy thật nhanh!” Anh nhếch môi, nụ cười tà mị hiện rõ.
Hoài Cẩm Nam định lấy quần áo thì phát hiện người phụ nữ vô lương tâm kia đã mang đi mất rồi.
Anh đành gọi cho thư ký của mình mang quần áo đến.
Sau khi về nhà Tịnh Kỳ giải thích một lượt chuyện tối qua với Lưu Mộng Tuyền.
“Mọi chuyện là như thế.”
“Tịnh tiểu thử cô thật trâu! Tiểu nữ xin bái phục.” Lưu Mộng Tuyền làm động tác cúi lạy với Tịnh Kỳ.
“Tớ đi lên lầu đã, tầm bảy giờ thì gọi tớ nhé.” Tịnh Kỳ phất phất tay đi lên lầu, cô muốn ngâm nước nóng, người cô sắp dã rời rồi.
“Để làm gì cơ chứ?” Lưu Mộng Tuyền hỏi.
“Ba mình bảo về gặp mặt anh rể tương lai.” Vừa rồi cô nhận được tin nhắn của ba Tịnh nói tối nay nhà bác Ninh muốn gia mắt con rể tương lai.
Thật tò mò bạn trai cũ của cô thấy cô sẽ thế nào đây? Cô cười.
Nhưng điều mà Tịnh Kỳ không ngờ là người đàn ông được cho là vị hôn phu của Ninh Cẩm mới chính là người gây bất ngờ cho cô.
Một bất ngờ rất lớn.
Bảy giờ tối, Tịnh Kỳ đã thức dậy.
Cô đi vào nhà vệ sinh ngắm nhìn bản thân trong gương, không biết có phải do bị đàn ông yêu thương qua không nhưng cô thấy bản thân mình có chỗ nào đó khang khác.
Tịnh Kỳ nhìn tiếp xuống cổ may mắn là vết hôn đã phai đi cô chỉ cần dậm hơi nhiều phấn chút chắc không sao.
Chỉ là hơi tiếc một chút hôm nay cô không được mặc váy cúp ngực rồi.
Tịnh Kỳ vệ sinh xong rồi đi sang phòng thay quần áo.
Tất cả quần áo của cô đều được mẹ cô thiết kế sẵn.
Tịnh Kỳ ướm thử một vài bộ váy có cổ cuối cùng cô chọn chiếc đầm rớt vai được mẹ cô may thật tinh tế vừa vặn với thân hình của cô.
Với tông màu хanh nhạt đơn ѕắc nhã nhặn, hài hòa, làm cho người mặc trông thanh lịch ᴠà duуên dáng.
Bên cạnh đó, thiết kế rớt ᴠai một bên ᴠô cùng quуến rũ, chân ᴠáу dài хẻ tà cao qua gối giúp tôn lên đôi chân thon dài ᴠà ᴠóc dáng lý tưởng của cô.
Sau đó trang điểm thật xinh đẹp, đôi môi vốn căng mọng càng trở nên tràn đầy dưới lớp son bóng.
Tịnh Kỳ chọn một chiếc túi nhỏ màu trắng để phù hợp với chiếc đầm, đi đôi cao gót màu bạc.
Cô ngắm nhìn bản thân trong gương một lần nữa rồi mới rời đi.
"Mộng Tuyền, cậu đã xong chưa?” Đúng vậy Lưu Mộng Tuyền cũng đi cùng cô.
Vì bố cô ấy là bạn hợp tác lâu năm với gia đình cô và nhà hai người cạnh nhau nên bố cô bảo mời cô ấy đi cùng.
Cô chắc chắn là do Ninh Cẩm sĩ diện muốn mời người khác đến làm nở mặt nở mày rồi.
“Xong rồi đây.” Lưu Mộng Tuyền đi ra ngoài.
Cô ấy mặc một chiếc đầm xẻ tà cao tay kết đá với thiết kế với kiểu dáng cổ tim gợi cảm, bắt mắt, khiến Lưu Mộng Tuyền trở nên vô cùng sang trọng và quý phái.
“Đi thôi.” Vì hôm nay cả hai mặc váy nên đã nhờ tài xế đưa đi.
Đến nơi mọi người đã có mặt đầy đủ, chỉ là vẫn chưa thấy hai nhân vật chính đâu cả.
Lưu Mộng Tuyền và Tịnh Kỳ rảo bước về phía cha mẹ hai người.
“Cha, mẹ”
Tịnh Kỳ ngó nghiêng một lúc nói:
“Anh Tịnh Dương đâu mẹ?”
“Anh ấy đang cùng anh rể họ con trò chuyện.” Mẹ Tịnh trả lời.
“Ồ” Lưu Mộng Tuyền và Tịnh Kỳ liếc nhìn nhau.
Tầm hơn 10 phút thì người chủ trì cũng bắt đầu công bố bắt đầu.
Từ xa Tịnh Dương cũng đi về phía họ.
Lúc này Tịnh Kỳ không biết có phải ảo giác của cô không, cô nhìn thấy người đàn ông kia.
Đến khi cô xoa mắt nhìn kỹ lại thì không thấy đâu nữa.
“Em gái của ai mà đẹp dữ vậy” Tịnh Dương xoa nhẹ đầu Tịnh Kỳ ánh mắt lại liếc về phía Lưu Mộng Tuyền, không ngờ lại bị cô bắt gặp trừng anh một cái.
Tịnh Dương thấy vậy liền mỉm cười, âm thanh từ tính truyền vào lỗ tai Lưu Mộng Tuyền.
“Đừng có xoa đầu em.” Tịnh Kỳ nói, dùng tay hất tay anh ra.
Sau mấy người cùng nhau hướng lên trên sân khấu, Ninh Cẩm đã ở đó.
Hôm nay cô ta