“Hai người, hai người…” Ninh Cẩm tức run cả người.
Cô ta không ngờ được Tịnh Kỳ và vị hôn phu quen nhau, đã thế còn chào mừng cô bằng một nụ hôn thắm thiết như thế.
Tịnh Kỳ cô ta định làm gì nữa đây chẳng lẽ là do cô cướp bạn trai cô ta sao? Nét mặt vốn không mấy thân thiện của Ninh Cẩm càng trở nên xấu xí.
“Anh… anh… thả tôi ra.
Chị Ninh Cẩm, chị nghe em giải thích.” Tịnh Kỳ trưng bộ mặt vô tội, hai mắt rưng rưng phối hợp với dáng người đang run lên.
Rất có cảm giác ác nhân đang bắt nạt cô, người được cho là ác nhân kia thấy cô sắp khóc không thể hiểu nổi mà cảm thấy khó chịu.
Anh chỉ thích cô khóc dưới thân anh thôi.
Vì thế anh đành đầu hàng thả cô xuống, sau đó chỉnh lại làn váy cho cô.
Ninh Cẩm thấy bộ dáng đó của anh liền càng thêm tức giận.
Tiện nhân này muốn cướp chồng chưa cưới của cô ta sao? Cô ta đi nhanh đến trước mặt Tịnh Kỳ.
Sau đó Tịnh Kỳ liền nhìn cảm thấy mặt nóng rát.
Ninh Cẩm tát khiến hai má Tịnh Kỳ đỏ bừng, khóe miệng còn rớm máu rất nhanh trên mặt cô đã hằn lên vết ngón tay.
“Chị… chị…” Tịnh Kỳ ngơ ngác nhìn về phía Ninh Cẩm.
Cô không ngờ cô ấy lại đánh cô.
“Tôi đánh cô thì sao? Đồ đê tiện, vô liêm sỉ.” Ninh Cẩm gào lên như một mụ điên.
Tịnh Kỳ thần may mắn vì đang ở trong phòng nếu không với cái quãng giọng của cô ta chắc cả hội trường đều nghe thấy.
Vừa nói Ninh Cẩm lại giơ tay định đánh cô lần nữa.
Nhưng lần này Tịnh Kỳ đã bắt được tay của Ninh Cẩm, cô hất tay cô ấy ra.
Sau đó “Bốp” một cái tát giòn giã vang lên.
Tịnh Kỳ xoa tay nhìn về phía cô ta, tay đẩy Hoài Cẩm Nam.
“Cô dám đánh tôi.” Ninh Cẩm như phát điên định lao về phía Tịnh Kỳ nhưng đã bị cô chặn lại.
Cô hất cô ta văng ra, đập người vào cánh cửa.
“Ninh Cẩm cô nghĩ cô là ai mà dám đánh tôi.
Cô muốn chết sao?” Tịnh Kỳ bóp chặt cổ Ninh Cẩm.
Đúng vậy thực ra khác xa hoàn toàn với vẻ ngoài yếu ớt Tịnh Kỳ lại là đai đen Taekwondo và từng tham gia khóa huấn luyện trong quân đội.
Đánh một lần còn muốn đánh lần hai.
Cô thích đóng vai hiền nhưng không có nghĩ cô dễ bị bắt nạt.
Mặt của Ninh Cẩm dần đỏ lên, Tịnh Kỳ vẫn chưa buông tha cho cô ta.
Ninh Cẩm hướng ánh mắt khẩn cầu về phía Hoài Cẩm Nam.
Hoài Cẩm Nam thấy thế nhưng anh không có ý định ngăn cản.
Anh liếc nhìn về phía Tịnh Kỳ, ánh mắt đầy sự tìm tòi, nghiên cứu nhưng cũng không dấu được vẻ thích thú trong đó.
Một lúc lâu sau đó, Tịnh Kỳ mới thả cô ta rồi hiên ngang bước đi.
Trước khi đi còn không quên trừng tên đàn ông thối xem kịch vui nãy giờ.
“Chuyện chúng ta anh giải quyết cho tốt.” Cô lướt qua người anh, khác hoàn toàn với dáng vẻ ngây thơ, cô lại cho anh ấn tượng đặc biệt như một người phụ nữ trưởng thành, xinh đẹp.
“Anh Cẩm Nam, anh xem cô ta.” Ninh Cẩm vừa thở hổn hển vừa khóc lóc tìm kiếm sự trợ giúp của Hoài Cẩm Nam, dù sao anh ta cũng là vị hôn phu của cô chắc sẽ bảo vệ cô.
Lúc này cô vẫn cần dựa vào anh ta, đợi đến khi cô vào nhà họ Hoài.
Cô nhất định sẽ kiến Tịnh Kỳ quỳ dưới chân cô.
Nghĩ vậy Ninh Cẩm sát gần lại như muốn tựa vào Hoài Cẩm Nam.
Anh liếc nhìn cô, nhẹ nhàng xích ra rồi làm như vô ý nói:
“Em họ em đúng là ác độc, em mau đi rửa mặt trước anh ở đây chờ.” Hiện tại anh vẫn cần sự trợ giúp của cô ta vẫn chưa lật mặt được.
Tuy rằng ông Ninh không có quyền hành gì trong tập đoàn Bác Dương nhưng ông ta đang nắm giữ bí mật quan trọng về mối làm ăn của công ty anh ta.
Ngoài ra anh còn muốn biết cô ta có thực sự mang thai con anh không và đêm đó có chuyện gì xảy ra.
“Vừa nãy…” Trước khi đi, Ninh Cẩm cố hỏi.
Cô ta muốn biết hai người họ có quan hệ gì.
“Là cô ta vô tình ngã vào anh.” Hoài Cẩm Nam thong thả trả lời.
“Em biết ngay mà.” Tuy cô nhìn rõ mồn một nhưng cô không cần để ý lắm, cô ta hiện tại đang cần người đổ vỏ thôi.
Trong ánh mắt của Ninh Cẩm hiện lên tia tính kế độc ác.
Cô ta nhất định sẽ làm cho Tịnh Kỳ đẹp mặt nhưng trước hết phải giải quyết được Hoài Cẩm Nam làm anh ta yêu cô thật say đắm đã.
Ninh Cẩm đi