- Triệu Trường Phong, sao mày không nói? Lấy ra năng lực của mày khi đánh tao lúc trước!
Liễu Bân nghiêng đầu, con mắt nhìn Triệu Trường Phong đầy vẻ khiêu khích.
- Thế nào? Sợ rồi sao? Vậy mày cầu xin tao vài câu, nói không chừng tao vui vẻ, sẽ bảo cha tao thả mày ra!
- Phi!
Triệu Trường Phong phun ra một ngụm nước miếng, lạnh lùng cười lớn:
- Liễu Bân, mày cho rằng cha mày là một xử trưởng bảo vệ xử là có thể lấy thúng úp voi sao? Chỉ bằng vào một tờ giấy không rõ lai lịch đã xem xét nghĩ tới việc đưa tao vào nhà giam sao? Nằm mơ! Tao không tin, tất cả những người đứng xem ở đây đều bị cha mày mua chuộc!
Liễu Bân cười ngả ngớn, đưa mặt đến sát trước mặt Triệu Trường Phong:
- Triệu Trường Phong, rốt cuộc trong hai chúng ta, ai mới đang nằm mơ chứ? Ở đây, những kẻ đứng ngoài quan sát đều là người nhát gan không dám tới nới chuyện ở chỗ bảo vệ của trường, còn có thể đến nói giúp ột sinh viên nghèo như mày sao?
- Liễu Bân!
Liễu Bình An không hài lòng quát một tiếng.
- Nơi này là chỗ phát án của bảo vệ xử. Con đứng sang một bên đi, bớt nói xen vào.
Liễu Bân trừng mắt nhìn Liễu Bình An một cái, không cam lòng đi sang một bên.
Liễu Bình An nghiêm túc nhìn Triệu Trường Phong nói:
- Triệu Trường Phong, cậu cũng không nên ăn nói lung tung như vậy. Cậu nói ai mua chuộc nhân chứng nhân chứ? Cậu bị tình nghi cố ý gây thương tích cho người khác, đã bị phán ba năm tù giam.
- Cũng đừng vì phỉ báng danh dự của lãnh đạo mà khiến tội lại nặng thêm một bậc. Lúc này tôi niệm tình cậu là sinh viên tài chính nên không tính toán với cậu. Nếu lần sau cậu dám nói ra những lời phỉ báng tôi, tôi nhất định sẽ khiến cậu ngồi trong nhà giam thêm vài năm nữa!
- Liễu Bình An, uy phong rất lớn nhỉ!
Một giọng nói uy nghiêm từ phía sau vang lên.
- Anh cho rằng mình là quan toà hay là kiểm sát trưởng? Anh có quyền gì mà vội tới định tội người khác? Có bản lĩnh anh cũng cho tôi vào nhà giam thêm vài năm xem nào!
Tim Liễu Bình An chợt nhảy lên một cái. Hắn ta không cần quay đầu lại, đã biết là hiệu trưởng Chu Lịch Hoành đã đến đây.
Ở đại học Hoa Bắc, Liễu Bình An luôn luôn kề sát với cái tên của hiệu trưởng Chu Lịch Hoành. Chỉ cần nơi nào có Chu Lịch Hoành xuất hiện, tất nhiên sẽ có bóng dáng của Liễu Bình An. Mức độ chặt chẽ khiến ngay cả Trương Ngọc Quân, Chánh văn phòng của trường đại học Hoa Bắc cũng than thở không ngừng.
Trong các giáo sư của đại học Hoa Bắc đã truyền nhau một câu thô tục là, cho dù ở cách xa hai km có người đánh rắm một cái, Liễu Bình An đều có thể ngửi ra có phải là Chu hiệu trưởng phóng ra hay không.
Liễu Bình An nghe thấy giọng nói của Chu Lịch Hoành, lại không biết vù sai lúc này Chu Lịch Hoành lại đến chỗ bảo vệ càng không biết vì sao Chu Lịch Hoành lại tức giận với ông ta.
- Chu, chu hiệu trưởng,
Mặt Liễu Bình An cố tươi cười đứng lên đón.
- Ngài tự mình qua thị sát công tác sao?
Chu Lịch Hoành đẩy Liễu Bình An ra, bước nhanh tới trước mặt Triệu Trường Phong:
- Chắc cậu là sinh viên Triệu Trường Phong. Rất xin lỗi, Trường Phong, đã để cậu phải bị oan. Đều là do tôi chưa làm tốt công tác của mình. Tôi thay mặt trường học kiểm điểm với cậu!
Liễu Bình An lập tức cảm thấy choáng váng. Trong lòng khiếp sợ không gì sánh được! Trong lúc nhất thời không hiểu hiện tại đang xảy ra chuyện gì!
Chu Lịch Hoành là