- Chu hiệu trưởng, tôi là phần tử phạm tội. Tôi đã đánh con trai của xử trưởng Liễu Bình An bị thương nhẹ. Các báo cáo pháp y đều đầy đủ! Chu hiệu trưởng thả tôi ra như vậy, chẳng phải là bao che cho phần tử phạm tội sao? Tôi cũng không dám liên lụy đên Chu hiệu trưởng. Hãy để cho xử trưởng Liễu Bình An đưa tôi đến cơ quan Công an để xử lý đi!
- Cái gì? Phần tử phạm tội? Cậu đánh khiến con trai Liễu Bình An bị thương sao?
Chu Lịch Hoành xoay người lại nghiêm túc nhìn Liễu Bình An:
- Liễu xử trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Liễu Bình An thầm run lên. Trước kia Chu Lịch Hoành gọi thẳng tên lớn tiếng quát mắng ông ta, ông cũng chưa sợ hãi như thế. Hiện tại Chu Lịch Hoành gọi ông ta là Liễu xử trưởng, lại khiến ông ta kinh hồn bạt vía. Bởi vì ở trong, từ điển của Chu Lịch Hoành từ trước tới nay luôn gọi thẳng người một nhà bằng tên riêng.
Chỉ có khi khách khí với người bên ngoài, mới gọi bằng chức vụ. Hiện tại Chu Lịch Hoành đã gọi một tiếng "Liễu xử trưởng”, chứng tỏ đã muốn loại ông ta khỏi vòng tròn. Ông ta lăn lộn ở đại học Hoa Bắc, nếu không thể vào trong vòng tròn của Chu Lịch Hoành, trên cơ bản chẳng khác gì bị cấp trên phát tử hình trên con đường làm quan.
- Chu hiệu trưởng...
Liễu Bình An kêu lên một tiếng ai oán, không dám nói lời nào.
Chu Lịch Hoành hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tốt, nếu Liễu xử trưởng tự cao tự đại, không muốn nói, vậy Trường Phong đồng học, cậu nói đi.
Mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán Liễu Bình An:
- Chu hiệu trưởng, không phải. Tôi nói, tôi nói!
Chu Lịch Hoành khoát tay, thản nhiên nói:
- Không cần, Liễu xử trưởng cứ nghỉ ngơi một chút đi. Để sinh viên Trường Phong nói trước. Chờ sau khi sinh viên Trường Phong nói xong, Liễu xử trưởng phòng còn muốn bổ sung điều gì, có thể nói hết ra.
Triệu Trường Phong lập tức kể lại tỉ mỉ xung đột với Liễu Bân ngày đó ở khu nhà cũ và những chuyện đã xảy ra sau lúc đó.
Chu Lịch Hoành vừa nghe vừa gật đầu, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Chờ sau khi Triệu Trường Phong nói xong, mặt Chu Lịch Hoành âm trầm đến độ có thể nhỏ ra nước.
- Liễu xử trưởng. Vậy báo cáo xét nghiệm của bên pháp y đâu? Lấy ra để tôi được mở rộng tầm mắt!
Liễu Bình An làm sao dám lấy ra. Ông ta cúi đầu ngập ngừng nói:
- Chu, chu hiệu trưởng, tôi nhất thời hồ đồ...
- Tôi thấy không phải anh nhất thời hồ đồ! Mà là anh sốt ruột muốn bao che khuyết điểm!
Chu Lịch Hoành tức giận quát:
- Bình thường đã có đồng chí phản ánh với tôi, nói anh chẳng những có tác phong công tác thô bạo dứt khoát, hơn nữa còn dung túng cho con trai ở trường học làm xằng làm bậy. Tôi chỉ nói đó là lời đồn đại không thể tin được. Nhưng tôi thật sự không ngờ được, tình huống do các đồng chí ấy phản ánh đều là sự thật!
- Sinh viên Trường Phong toàn thân quang minh chính đại, ra mặt ngăn lại hành vi lưu manh của Liễu Bân. Anh chẳng những không cảm ơn hắn, ngược lại biến hắn trở thành phạm nhân bắt lại giam suốt một đêm. Làm hiệu trưởng một trường đại học trài chính, tôi có một cấp dưới như anh, cũng cảm thấy xấu hổ!
Chu Lịch Hoành nói từng câu đều gay gắt.
- Liễu Bình An, tôi thấy hôm nay người đáng lẽ bị còng giam ở trong này không phải là Triệu Trường Phong, mà là con trai anh Liễu Bân!
Liễu Bân từ sau khi Chu