Trước khi đặt chân vào câu lạc bộ Dung Bạch có hỏi Thẩm Cơ Uy một câu, điều gì khiến cho cậu cảm thấy việc dốc sức đối tốt với một người khác ngoài bản thân là lẽ tự nhiên?
Trong vài giây ấy, đầu óc Thẩm Cơ Uy bỗng dưng trở nên rất dềnh dàng. Có lẽ bởi vì câu hỏi xuất hiện quá đột xuất, cậu nhất thời không tìm được đáp án nào chính xác để phản hồi.
"Thế nào là lẽ tự nhiên? Thế nào gọi là dốc sức đối tốt với người khác ngoài bản thân? Trên đời này chỉ có chuyện nên làm và chuyện không nên làm, chuyện cậu cảm thấy đáng để làm, chính là chuyện nên làm. Tôi không phải thánh nhân lúc nào cũng thích suy nghĩ cho người khác, chỉ đơn giản là vì vấn đề của bọn họ vô tình bày ra trước mắt tôi, và trùng hợp trong lòng tôi bọn họ không được xem là người khác. Tôi không ép người ngoài phải nhìn nhận việc tôi đang làm có đáng hay không, riêng tôi thấy vui vẻ là được, cuộc sống tôi đang sở hữu vốn dĩ thuộc về tôi mà."
Đã chẳng phải thần thánh, linh hồn con người không ai không vẩn đục. Thẩm Cơ Uy luôn cố gắng cân bằng giữa ánh sáng và bóng tối trú ngụ sâu thẳm trong linh hồn mình, phân biệt rạch ròi để chúng nó vĩnh viễn không chạm vào nhau. Cậu ban phát ánh sáng, nhưng bóng tối ấy cậu sẽ tự mình gặm nhắm, đó mới chính là sẽ tự nhiên của cậu, "Trái tim tôi này cậu thấy không? Đều là màu đỏ cả."
Bên tai loáng thoáng âm thanh truyền gió của điều hoà, hai mắt hoa nhoè, máu trong cơ thể bị tụt đến mức cơ bắp căng cứng. Thẩm Cơ Uy cảm nhận rõ ràng mình chỉ mới mượn nhờ chiếc đệm thịt dưới thân khoảng chừng vài giây thôi, song ý thức của cậu lại giống như bị ép ngồi lên cổ máy du hành thời gian của Doraemon, chớp nhoáng quay về quá khứ dài đẵng, kí ức va chạm với lớp tĩnh điện xung quanh kích hoạt nên hàng loạt các loại ảo giác xa lạ.
Ông và cậu từng cùng nhau đi đến chân núi Lãng Xuyên khi nào, tại sao cậu lại không có ấn tượng? Chẳng phải ông rất ghét nghe cậu nhắc đến nơi đó ư?
Tiểu Bạch nữa, nửa đêm nửa hôm đứng bên giường nhìn cậu chằm chằm làm gì?
Bóng đèn ngủ kí túc xá chợp tắt, Thẩm Cơ Uy lại trông thấy Giang Thuỵ.
Bao vây hắn là bốn lớp kính trong suốt liên tục đọng lại hơi nước, gương mặt này Thẩm Cơ Uy vô cùng quen thuộc, đường nét nhu hoà cân đối đã theo cậu suốt hai mươi năm trời, khi nhoẻn môi cười thậm chí còn lấp ló má lúm đồng tiền khá nông, không quan sát kỹ sẽ không thấy được.
Dì Hoà thường khen làn da cậu rất trắng, không phải trắng theo kiểu bệch bạc, mà là trắng hồng non mịn, hồi nhỏ nựng vào cứ ngỡ sẽ búng ra sữa, được di truyền từ mẹ cậu cho đến tận lúc trưởng thành. Cũng hiếm khi nổi hạt mụn nào, cho dù có ăn nhiều đồ cay nóng đi chăng nữa.
... Thế nhưng màu sắc ửng đỏ trước mặt này là thế nào đây?
Thẩm Cơ Uy thắc mắc lắm, nên thử nâng tay chạm vào.
Người đàn ông để yên cho cậu chạm.
Nóng. Cực kỳ nóng. Nóng đến bỏng. Nóng đến mức thiêu đốt sự tỉnh táo của cậu, rột rửa lôi kéo nhường chỗ cho cơn men say ngày ấy lên làm chủ, mờ mịt sờ vào vị trí giữa đầu lông mày kia.
"Mày của anh đậm lắm mà, sao của tôi không giống?"
"Hẳn vì lông tơ trên người cậu mỏng."
Thẩm Cơ Uy cười xì một tiếng: "Nói láo, rõ ràng là do lông anh nhiều!"
"Cậu lén xem rồi à?" Giang Thuỵ say mèm rồi, nhưng ít nhiều còn chưa tới độ nói sảng như Thẩm Cơ Uy, bị đeo cũng thấy phiền nên bèn đưa tay nhéo mũi cậu, "Trẻ con không cho uống rượu, lần sau cấm say xỉn trước mặt tôi."
"Anh cút." Áo sơ mi Thẩm Cơ Uy bị vòi sen thấm ướt dính sát vào da thịt, hai điểm nhô lên trước ngực chẳng chút tự giác nửa ẩn nửa hiện lộ ra ngoài, chân đứng không vững còn kích động nhào về phía người đàn ông, "Bà xem tướng số nói mấy người lông mày đậm toàn là bọn đàn ông gian manh xảo quyệt, quả thật không sai tí nào."
"Ỷ vào mình không có lông mày nên chửi xéo tôi à?" Giang Thuỵ đỡ lấy Thẩm Cơ Uy đang có nguy cơ ngã sụp xuống, giở giọng trách cứ, "Quậy thật."
"Quậy cái đầu anh, tôi muốn tắm!"
Thẩm Cơ Uy khịt mũi kêu Giang Thuỵ cút ra chỗ khác chơi, sau đó cúi đầu loay hoay tìm đường mở nút áo. Lần mò một hồi tìm không ra liền giở thói trẻ con cầm vạt áo kéo qua kéo lại, coi điệu bộ sắp sửa xé toẹt ra tại chỗ. Giang Thuỵ rảnh hơi đâu mà coi chừng cậu, bị đẩy sang một bên cũng bắt đầu cởi quần áo ra tắm rửa cho lẹ xong đi ngủ, nào ngờ đâu vừa quay đầu lại thì phát hiện chiếc sơ mi yêu thích của mình đã bị Thẩm Cơ Uy giật bay hết nút rồi tuỳ tiện ném sang một góc, bản thân chính chủ thì vật vờ ngồi bệt xuống đất gục đầu ngủ ngon lành.
Giang Thuỵ: "..."
Nhóc con có tài thật đấy, ngồi trong nhà tắm mà cũng nhập mộng được?
Hắn bày ra thái độ mặt sưng mày xỉa, nhưng cuối cùng vẫn không có bỏ mặc Thẩm Cơ Uy ngồi hứng nước lạnh một mình mà tiến tới xốc cậu đứng dậy. Thẩm Cơ Uy bị lay tỉnh trong trạng thái mềm oặt, cả cơ thể treo lơ lửng trên người Giang Thuỵ, hai tay ôm sát cổ hắn, ghé đầu vào ngực người đàn ông cọ cọ.
"Nóng..."
Nóng?
Giang Thuỵ cũng nóng, nóng đến mức muốn đập cho con ma men một trận tơi bời.
"Lạnh quá..."
"Cậu có thôi đi chưa, nũng nịu như con gái, biết xấu hổ không?"
Giang Thuy đen mặt, Thẩm Cơ Uy càng làm tới.
"Tôi không phải con gái." Đôi mắt Thẩm Cơ Uy bị chất cồn hun cho dập dờn hơi nước, đẹp tựa dòng sông Volga trong buổi chiều tà, làm tâm trí vốn đã lâng lâng của Giang Thuỵ nháy mắt chuyển sang tối tăm, "Hừ... Ban sáng anh còn hôn tôi... Có biết xấu hổ không chứ..."
Nhắc đến chủ đề này, biểu tình Giang Thuỵ trước sau đều cực kỳ bình tĩnh.
"Đàn ông đàn ang hôn tí thì thế nào? Còn không phải giúp cậu trút giận sao?"
Làn da nóng hổi bị màn nước lạnh lẽo chen vào cũng không tài nào dập được lửa nhiệt, Thẩm Cơ Uy bứt rứt bảo: "Kì cục lắm... Lần sau không cho hôn!"
Giang Thuỵ đang ôm eo Thẩm Cơ Uy, ấy vậy mà nghe xong câu này, hắn lại nở nụ cười nhạt: "Được, không hôn nữa."
Còn hôn nữa, càng chứng tỏ hắn sẽ tiếp tục lâm vào xốc nổi cùng khó kiểm soát cảm xúc, điều đó vô cùng không tốt cho hắn lẫn cả Thẩm Cơ Uy. Bản tính cáo nhỏ là một tên nhóc không tim không phổi, số phận hắn lại bắt buộc dính rạt một chỗ với cậu. Nếu chính hắn không tỉnh táo thận trọng, ai sẽ cứu vớt cuộc đời bọn họ đây?
"Tôi chưa từng hôn ai cả..." Lông mi Thẩm Cơ Uy nâng đỡ một hạt nước lấp lửng, khi cậu rũ nhẹ, hạt nước ấy rơi trúng mu bàn tay Giang Thuỵ, "Anh là người đầu tiên."
Thẩm Cơ Uy nói mê sảng, men quá nồng làm cậu hoàn toàn không ý thức được tác hại của rượu bia đã đem lớp da sỉ diện bên ngoài của cậu lột sạch thế nào.
Ánh mắt Giang Thuỵ bỗng dưng trở nên sâu hút, lòng bàn tay tựa hồ bị phù thuỷ điểm bùa chú, chậm rãi xoa nắn bên hông người con trai: "Chẳng phải hôm đó cậu bảo không phải sao?"
Thẩm Cơ Uy bĩu môi: "Ngu ngốc, lừa anh đó."
"À."
"Nhột, anh đừng mò nữa..." Người con trai giãy nãy.
"Ừ, không mò nữa." Giang Thuỵ nói gì làm nấy, thật sự ngưng lại trò sờ soạng.
"Giang Thuỵ..."
"Hửm?"
"Tôi muốn ngủ..."
"Tắm xong đã."
Giang Thuỵ còn chưa dứt lời, Thẩm Cơ Uy đã mệt nhoài tựa vào lòng hắn say sưa mất rồi.
Chuyện về sau Thẩm Cơ Uy không đủ trí lực để hồi tưởng nữa, có lẽ Giang Thuỵ đã tiện xối nước tẩy sạch cậu rồi kéo cậu về giường ngủ. Trước khi hoàn toàn lâm vào mê man, Thẩm Cơ Uy dường như đã nghe thấy giọng nói trầm khàn mang theo chút âm điệu gợi cảm không thuộc về thanh quản cơ thể của người đàn ông, bao gồm nửa phần chân thực nửa phần mộng ảo rì rì truyền vào tai mình.
Hắn nói: "Tôi cũng vậy."
...
Hồi ức xộc vào đại não Thẩm Cơ Uy tựa hồ một sợi tàn tro vô thức, chỉ trong nháy mắt đã ăn nhập hòa lẫn vào bể suy nghĩ tràn lan trong đầu cậu, ở nơi nào thì về đúng vị trí đó.
Thẩm Cơ Uy bị mùi hương bạch đậu khấu xen lẫn vài phần