Có thân phận Hoắc Tôn làm lá chắn, suốt quá trình Thẩm Cơ Uy vô cùng an phận đi sát sau lưng người đàn ông chẳng dám lệch nửa bước, thái độ bình tĩnh hòng giảm thiểu sự chú ý, kết quả cũng thuận lợi vượt qua được một số khu vực có người của Đằng Lạp Nhiễm lượn lờn.
Cậu cảm nhận rõ ràng trên đoạn đường có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, song có lẽ vì e ngại khí chất thuộc về quân đội quá mức áp bức của người bên cạnh, từ đầu đến cuối đều không hề có bất kì ai tiến lên cản đường, bước chân loạng choạng của Thẩm Cơ Uy nhân theo đó rốt cuộc đã vững vàng trở lại.
Lúc vào thang máy chỉ có hai người bọn họ, bầu không khí áp lực bị Thẩm Cơ Uy xem nhẹ hiện tại gần như được phóng to hơn gấp trăm lần. Ở cạnh một nhân vật có vị thế cao khiến hô hấp cậu tắt nghẽn, xuất phát từ nỗi chộn rộn khó nhịn, cậu bèn gom hết dũng khí nói trước một tiếng: "Thượng tướng, lát nữa xuống bãi đỗ xe ngài cứ để cháu một mình là được, chuyện hôm nay cháu thật sự cảm ơn ngài rất nhiều."
"Ừm." Hoắc Tôn đút tay vào túi quần, lặng lẽ nghiêng đầu đối mắt với Thẩm Cơ Uy, giọng điệu không gần không xa bảo: "Cậu là Giang Thuỵ phải không? Nếu như tôi nhớ không lầm."
Thẩm Cơ Uy: "..."
Còn gì gượng gạo hơn tình huống này nữa không?
Gặp được một người có thân phận tầm cỡ quốc gia, dè dè dặt dặt cư xử với người ta như thể chú thỏ nhỏ vừa bị bứt hết lông, co rúm cơ thể đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, cuối cùng lại phát hiện ra cả hai đã quen biết từ trước, mà bản thân thì y hệt con rối bêu trò, giờ bảo Thẩm Cơ Uy cậu phải trưng ra vẻ mặt thế nào đây?
Thảo nào thượng tướng nhà người ta lại rảnh rang động lòng trắc ẩn cứu vớt một kẻ xa lạ, nguyên nhân đương nhiên là vì hắn nhận ra Giang Thuỵ. Có lời giải đáp này, nghi hoặc trong lòng Thẩm Cơ Uy coi như đã được sắp xếp hợp tình hợp lý.
"Sao vậy? Còn chỗ nào không thoải mái à?" Thấy vẻ mặt thiếu niên bên cạnh đột nhiên trở nên trắng xanh lẫn lộn, môi mấp máy mấy lần cũng không thốt ra thành lời, Hoắc Tôn khó hiểu hỏi.
"... Cháu không sao." Thẩm Cơ Uy hít sâu lấy hơi để bình ổn tâm trạng, từ cách nói chuyện của Hoắc Tôn cậu có thể mơ hồ suy luận được khoảng cách gặp gỡ giữa hắn và Giang Thuỵ có vẻ đã trôi qua khá lâu, thế nên đối với Hoắc Tôn việc cậu quên mất hắn chẳng có gì là lạ cả, "Ngài nhớ không lầm, cháu quả thật tên Giang Thuỵ, chỉ là không rõ có đúng là Giang Thuỵ mà ngài quen hay không thôi."
"Con trai của Giai Lệ, cái này chắc là không sai nhỉ?" Hoắc Tôn nói, "Hồi cậu còn nhỏ chúng ta từng gặp nhau hai lần, lần đầu tại buổi dạ tiệc ở thủ đô, năm ấy cậu hẳn chỉ mới chín mười tuổi. Lần thứ hai là mười một năm trước ở tỉnh K, nhưng khi đó do tôi chỉ đứng từ xa quan sát cho nên cậu không có ấn tượng là phải."
Dạ tiệc ở thủ đô? Lại là thủ đô?
Cái tên này dường như gần đây đã bị ai đó yểm bùa chú dán lên người cậu rồi thì phải, nếu không thì tại sao một tháng hết hai mươi chín ngày đi đâu Thẩm Cơ Uy cũng nghe nhắc đến thế?
"Xin lỗi thượng tướng, thời gian quá lâu, cháu nhất thời không nhớ rõ ràng được." Thẩm Cơ Uy mượn gió bẻ măng mà nói.
"Có gì mà xin lỗi chứ." Hoắc Tôn nở nụ cười ôn hoà rất nhạt nhoà, không phù hợp với ngũ quan sắc bén của hắn tí nào cả, "Mẹ cậu dạo này có khoẻ không? Đã lâu rồi tôi không gặp cô ấy."
Ánh mắt Thẩm Cơ Uy thoáng lên nét đượm buồn, là cảm xúc thật, không phải diễn kịch: "Bà ấy mất rồi ạ."
Khoé môi Hoắc Tôn vừa mới nhoẻn lên chớp choáng đã tắt lụi, con ngươi toát ra vẻ khó tin song chỉ hiện rõ trong nháy mắt. Hắn ngửa đầu day sóng mũi hơi rát, khàn giọng hỏi: "Chuyện bao lâu rồi, tại sao tôi không nghe ai nhắc tới hết?"
"Khoảng mười năm trước." Thẩm Cơ Uy rũ mi đáp, "Nhà họ Giang làm tang lễ trong âm thầm, bởi vì mẹ cháu nói rằng bà không thích ồn ào."
"Không thích ồn ào sao?" Tròng mắt Hoắc Tôn sâu thẳm đen láy được tấm gương đối diện phản chiếu, tựa hồ một vết mực loang lổ khắc nên hai chữ trào phúng xa lạ mà Thẩm Cơ Uy không tài nào hiểu nổi.
Hoắc Tôn bỏ cho cậu một câu nghi vấn mù mờ như thế, tiếp theo đó liền lâm vào trầm mặc.
Thẩm Cơ Uy tỏ rõ chủ đề này không thích hợp để phát triển nữa, khéo léo ngậm miệng kéo giãn bầu không khí.
Đúng lúc này, thang máy "Ting" một tiếng.
"Mau chóng rời khỏi đi, về sau chú ý đừng đến chỗ này nữa, bọn chúng có khả năng sẽ nhận ra cậu." Hoắc Tôn chần chờ trong giây lát, rồi đột nhiên vươn tay vỗ vai Thẩm Cơ Uy, "Tôi còn có việc cần xử lí, bây giờ không tiện ở thành phố S quá lâu. Lần sau trở về, tôi hi vọng có thể đến thắp cho Giai Lệ một nén hương."
Thẩm Cơ Uy không có quyền thay Giang Thuỵ quyết định chuyện liên quan đến mẹ hắn, nhưng tình hình này lại ép cậu vào thế chẳng thể đưa ra lựa chọn nào khác nữa, bất đắc dĩ dành phải mím môi gật đầu.
"Thượng tướng..."
Dõi mắt theo bóng lưng đang có xu thế xa dần của Hoắc Tôn, ma xui quỷ khiến thế nào, Thẩm Cơ Uy đã buộc miệng gọi hắn lại.
Hoắc Tôn chợt dừng chân, quay đầu hỏi còn việc gì. Thẩm Cơ Uy thật lòng muốn đáp trả phần ơn nghĩa ấy, nói với hắn: "Cháu biết vị trí của núi Lãng Xuyên, nếu ngài cần có thể liên lạc với cháu, cháu sẽ hướng dẫn ngài đến đó."
Nói đoạn, Thẩm Cơ Uy móc điện thoại ra đọc cho Hoắc Tôn số của mình.
"Cậu..." Nắm đấm Hoắc Tôn tức khắc siết chặt, kiên trì muốn xác nhận lần nữa, "Cậu thực sự biết núi Lãng Xuyên sao?"
Đến tên thám tử già đời Liêu Thận miệt mài điều tra ngần ấy năm còn không moi móc được tí thông tin nào, lời lẽ ngắn ngón bâng quơ của một người trẻ tuổi thốt ra, liệu sẽ đáng tin ư?
Nhưng cho dù không đáng tin, bản thân hắn dám không tin sao?
Hoắc Tôn vùi đầu trong nỗi tuyệt vọng quá nhiều năm, đến mức hiện tại sợi dây cứu cánh ngoi lên màn nước chỉ cách hắn vài gang tấc, chính hắn lại không dám buông lòng tin tưởng.
"Quê bạn cháu ở thị trấn Thu Phong, vùng lân cận rất gần với núi Lãng Xuyên, nằm ở phía Bắc cách đây ba giờ đường đi, từ làng cháu muốn đi đến đó phải đón được tuyến xe lửa sớm nhất là vào hai giờ sáng. Nơi đó hoang vu hẻo lánh, sớm đã bị cắt bỏ trên bản đồ, ngoài dân bản địa sống lâu năm cùng đám con nít choai choai nghịch ngợm ở đó, người bình thường căn bản chẳng ai nắm rõ đường đi cả."
"Thượng tướng, thay lời cảm ơn của cháu, khi nào ngài liên hệ cháu đều sẵn sàng chỉ dẫn."
Hoắc Tôn bị lời lẽ lưu loát ấy lay động, hạ giọng nói: "Được, cảm ơn cậu rất nhiều, tôi sẽ liên hệ cậu sớm nhất cho thể."
Ngọn đèn xe từ đằng xa hắt lên thân ảnh hai người họ, có lẽ vì e ngại gây ra náo động quá lớn nên tài xế không dám manh động bóp còi, Thẩm Cơ Uy thấy đã nói đủ những lời muốn nói bèn gật đầu tạm biệt với Hoắc Tôn rồi nhanh nhẹn chui tỏng vào xe. Dung Bạch đợi sẵn từ lâu lập tức nhào qua mắng cậu xối xả, hỏi Thẩm Cơ Uy không sợ chết sao, còn đứng lì ở ngoài đó làm gì.
Thẩm Cơ Uy tự biết mình đuối lý: "Không sao rồi, chúng ta đi nhanh thôi, lát nữa sẽ giải thích cho cậu sau."
"Ngao~"
Xe khởi động, kèm theo đó là tiếng mèo lười nhác vang lên, lực chú ý của Thẩm Cơ Uy bị phân tán, lúc này mới nhận ra Hướng Dương đang được cô tình nhân của Giang Tử Đằng ôm vào lòng vuốt ve, cặp đồng tử tròn xe tựa viên bi đăm đăm theo dõi mình.
Mèo ta ngửi được mùi vị quen thuộc sau cơn ngái ngủ, đạp móng vuốt dự định nhào qua hàng ghế sau cùng Thẩm Cơ Uy, lòng Thẩm Cơ Uy mềm xuống, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy