Đêm hôm đó Thẩm Cơ Uy thức giấc rồi cũng không ngủ lại được nữa, cậu ngượng ở chung với Giang Thuỵ, thế là dứt khoát trở về phòng ngủ nằm đọc sách chuyên ngành cho đến sáng.
Giang Diệp Khê đáp chuyến bay vào 7:30, Thẩm Cơ Uy tranh thủ chuẩn bị xong xuôi liền tới sớm hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đứng ngay ngắn ở khu đón người thân chờ y.
Dáng người Giang Diệp Khê cao gầy nổi bật cho nên vô cùng dễ tìm thấy giữa đám đông, y vừa xuất hiện thì lập tức thu hút không ít ánh nhìn đổ dồn về phía mình. Hôm nay Giang Diệp Khê chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần suông đen đơn giản, tay áo xắn đến khuỷu, mái tóc dài ngang bả vai được cố định sau ót. Mặc dù phân nửa khuôn mặt đã bị khẩu trang che khuất, song nét đẹp tựa hồ dòng suối thanh khiết toát ra từ đôi mắt cũng đủ khiến người khác khó lòng làm lơ được.
Thẩm Cơ Uy biết Giang Diệp Khê và Giang Thuỵ là anh em sinh đôi, nhưng cậu không hiểu tại sao diện mạo khí chất hai người lại khác biệt nhiều đến thế, điểm chung duy nhất chính là cả hai đều rất đẹp, tuy nhiên người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ đoán không ra họ là song sinh.
"Bác sĩ Giang, ở đây." Thẩm Cơ Uy vẫy tay về hướng đám đông.
Giang Diệp Khê đã được Giang Thuỵ nói trước một tiếng, vì vậy trông thấy Thẩm Cơ Uy xuất hiện ở đây cũng chẳng bất ngờ gì, gật đầu đáp lại sau đó chậm rãi đi tới chỗ cậu: "Đã lâu không gặp."
Thẩm Cơ Uy đã quen với bộ dạng khách sáo đầy xa cách của Giang Diệp Khê, nhoẻn miệng đáp lời: "Đã lâu không gặp. Công việc thuận lợi chứ?"
Cả hai vừa trò chuyện vừa di chuyển ra chỗ xe nhà đang đợi sẵn.
"Thuận lợi." Giang Diệp Khê ngồi vào ghế sau bên cạnh Thẩm Cơ Uy, "Nghe nói Giang Thuỵ kêu cậu đi gặp bác sĩ tâm lí, có vấn đề gì nghiêm trọng sao?"
Thẩm Cơ Uy suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ tại anh của anh lo lắng tôi có bệnh nên yêu cầu đi khám cho chắc thôi." Tạm dừng vài giây, cậu lại hỏi: "Lần trước anh có nhắc đến việc tìm chuyên gia nghiên cứu về tình trạng của chúng tôi, có liên hệ được với họ không?"
Giang Diệp Khê: "Đã liên hệ được, ngày mai sẽ dẫn hai người đi gặp mặt."
Thẩm Cơ Uy yên tâm trong lòng: "Cảm ơn anh."
Giang Diệp Khê lãnh đạm "ừ" một tiếng: "Không cần cảm ơn, chuyện liên quan đến Giang Thuỵ là trách nhiệm của tôi."
Tuy rằng thấu rõ tính tình Giang Diệp Khê lạnh lùng hờ hững từ trong xương, nhưng kể cả Thẩm Cơ Uy có hoạt bát dễ gần thế nào, mỗi lần tiếp xúc với y đều không khỏi trở nên gượng gạo kiệm lời.
Giang Diệp Khê trả lời xong thì quan sát thấy người kế bên có chút dè chừng mình, y cố gắng điều chỉnh thái độ sao cho dễ chịu nhất có thể để xoa dịu bầu không khí: "Dạo gần đây cậu còn bị đau đầu không?"
"Không có." Thẩm Cơ Uy thở phào, sành sõi nói, "Bệnh của tôi đến đến đi đi thất thường lắm, có lúc nửa năm không tái phát, có lúc tôi không chú ý thì lại đau đến nỗi run hết cả tay chân, tôi cũng không biết đường mà lần."
Giang Diệp Khê tiếp tục mở miệng: "Các triệu chứng khác thì sao? Nhớ không lầm cậu còn bị đau tim?"
Thẩm Cơ Uy nghĩ bụng đúng là bệnh nghề nghiệp của bác sĩ, cũng đã hơn một tháng chưa gặp mặt mà bệnh trạng của cậu vẫn nhớ rõ như in: "Cái này thì có, đêm qua tôi gặp ác mộng, tim đau."
Cảm giác âm ỉ đó đeo bám cậu từ trong mơ ra tận hiện thực, chỉ là giây phút mở mắt ngạc nhiên khi thấy bản thân đang được Giang Thuỵ ôm chặt vào lòng dỗ dành an ủi, thế nên phút chốc Thẩm Cơ Uy đã xem nhẹ cơn đau, hiện tại nghĩ lại chân răng cậu mới bắt đầu ê ẩm.
"Còn môi bị làm sao?" Mắt Giang Diệp Khê vô tình lướt trúng môi dưới bị cắn rách của Thẩm Cơ Uy, tiện thể hỏi.
"..."
Bị chó cắn.
Thẩm Cơ Uy mắng thầm, ngoài miệng thì lấp liếm đáp: "Ăn cơm nhanh quá nên cắn trúng."
Giang Diệp Khê cũng không nghĩ nhiều, trao đổi với Thẩm Cơ Uy thêm vài chuyện nữa, nháy mắt taxi đã dừng trước cổng một phòng khám tư nhân có bề ngoài vô cùng khang trang, dòng chữ lối vào cửa ngay ngắn đề: Chuyên Tâm Lí - Bác Sĩ Trang Thi Thi.
Giang Diệp Khê ắt hẳn rất quen thuộc nơi này, vừa xuống xe đã dẫn theo Thẩm Cơ Uy đủng đỉnh tiến vào bên trong. Không gian rộng rãi, phong cách tối giản, toàn bộ đều lấy tông màu sáng làm chủ đạo giúp bệnh nhân có cảm giác không bị chèn ép, rất dễ thở.
Phụ tá ngó thấy Giang Diệp Khê thì tức khắc tiến đến lịch sự hỏi: "Chào ngài Giang, anh có hẹn trước với bác sĩ Trang không ạ?"
"Do về nước gấp nên tôi vẫn chưa kịp gọi điện, giờ này bác sĩ Trang có lịch hẹn à?"
"Vâng, nghe bảo là người thân của bác sĩ, nếu không phiền thì hai vị đợi một lát, tôi sẽ vào thông báo một tiếng với chị ấy xem có đổi lịch được không."
"Cảm ơn, phiền cô rồi." Giang Diệp Khê nói.
Phụ tá đỏ mặt: "Không việc gì, chuyện nhỏ thôi."
Tướng mạo Giang Diệp Khê trời sinh xinh đẹp chói loá, phụ nữ phải lòng y cũng không phải chuyện gì lạ lắm, có điều biểu hiện của cô nàng phụ tá kia quá lộ liễu, Thẩm Cơ Uy vừa liếc ngang đã tường tận.
Cậu trêu chọc Giang Diệp Khê: "Bác sĩ Giang, hình như cô y tá kia có ý với anh thì phải."
Giang Diệp Khê mặt không đổi sắc: "Tôi thường xuyên đến đây, cô ấy có thiện cảm cũng là chuyện thường tình."
Thẩm Cơ Uy biết thiện cảm mà Giang Diệp Khê đề cập không giống ý mà cậu muốn truyền đạt, bèn nói huỵch toẹt ra: "Cô ấy thích anh, thế nào, anh có cảm giác gì không?"
Tò mò vốn là thiên tính, cũng không thể trách Thẩm Cơ Uy tò mò, trông vẻ ngoài của Giang Diệp Khê lạnh lùng chẳng khác gì tản băng Nam Cực, so sánh với Giang Thuỵ chắc chắn chỉ có hơn chứ không kém. Giang Thuỵ thuộc kiểu người trong nóng ngoài lạnh, Thẩm Cơ Uy hiểu rõ, cho dù hắn thường xuyên lên giọng dạy dỗ mình, nhưng chỉ cần cậu chịu khó nhõng nhẽo một chút người đàn ông đó nhất định sẽ mềm lòng ngay. Còn Giang Diệp Khê không giống thế, y quá mức cứng nhắc, quá mức khắc nghiệt, như thể muốn đem bản thân tách biệt hoàn toàn với thế giới ồn ào ngoài kia, Thẩm Cơ Uy không tài nào tưởng tượng nổi khi yêu vào người này sẽ mang dáng vẻ ra sao.
Phụ tá lúc nãy khuôn mặt xinh xắn, dáng người nhỏ nhắn, đứng cạnh Giang Diệp Khê cao ráo tuấn tú đúng thật là mãn nhãn hết chỗ chê.
"Cảm giác gì?" Giang Diệp Khê nghiêng đầu nhìn Thẩm Cơ Uy, biểu cảm có vẻ là thực sự thắc mắc.
Thẩm Cơ Uy tự động mã hoá câu "cảm giác gì" thành "tại sao tôi phải có cảm giác", gan dạ dò hỏi thêm: "Anh có từng thích qua người nào chưa?"
Vẻ mặt Giang Diệp Khê hơi khựng lại, có vẻ khá bất ngờ trước câu hỏi này. Thẩm Cơ Uy cứ ngỡ rằng y sẽ đáp có, bác sĩ Giang cũng đã hai mươi sáu tuổi, độ tuổi này phần lớn đàn ông đều kết hôn sinh con, xây dựng cho mình một mái ấm, người hoàn mỹ như y sao có thể chưa từng yêu ai.
Giang Thuỵ thì cậu không nói, hắn còn quá nhiều việc phải bận lòng, trong đó bao gồm cả cục nợ Tô Noãn Khiết. Song Giang Diệp Khê thì khác, Thẩm Cơ Uy thừa nhận bản thân cậu có phần thiển cận, cậu nghĩ Giang Thuỵ thương yêu Giang Diệp Khê như vậy, hẳn đã thay Giang Diệp Khê chống đỡ mọi sóng gió máu tanh bên ngoài rồi, Giang Diệp Khê có thể vô tư làm mọi điều mình muốn mà không tồn tại bất kì gánh nặng tâm lý nào. Nhưng Giang Diệp Khê mà Thẩm Cơ Uy nhìn thấy không như thế, y luôn luôn trĩu nặng tâm sự, âm u giữa đầu lông mày chưa bao giờ biến mất.
"Chưa từng." Giang Diệp Khê hời hợt trả lời Thẩm Cơ Uy, ánh mắt trở nên hoàn toàn mất tập trung.
Thẩm Cơ Uy nửa tin nửa ngờ, nhưng cậu biết rõ điều gì nên hỏi không nên hỏi, liến thoắng đến đây liền dừng.
"Tôi thấy cô gái ban nãy rất đẹp, rất phù hợp với anh, không cân nhắc chút sao?"
"Tôi muốn tập trung làm việc, tạm thời không tính yêu đương."
"Hành y cứu người là việc tốt, nhưng cũng không nên vì thế làm lở dở hạnh phúc bản thân." Thẩm Cơ Uy cười nói, "Người phụ nữ cưới được bác sĩ Giang, chắc chắn sẽ cực kỳ hạnh phúc."
Giang Diệp Khê rũ mắt né tránh: "Vậy sao."
Con người y ra sao y rõ ràng hơn ai hết, y không đủ khả năng đem lại hạnh phúc cho bất kì người nào cả.
"Ừ." Thẩm