Chiếc xe thương vụ màu đen đỗ bên đường được tán cây che khuất dưới bóng râm, tựa hồ con quái thú ẩn mình giữa màn đêm âm thầm không chút tiếng động, an tĩnh chờ đợi con mồi.
Giang Thuỵ bình thản theo người kia tiến vào hang ổ dã thú, bước chân từ đầu tới cuối một mực vững vàng đều đặn.
Hắn đồng ý ra đây, chính là hiếu kỳ muốn nhìn thử họ Ngô kia yêu cầu gặp mình rốt cuộc có ý đồ gì.
Mua chuộc đồng minh?
Ra tay trừ khử?
Giang Thuỵ khẳng định Ngô Tông Đường không có cái gan đó, dù cho có quyền thế, dám làm bậy ngay mí mắt của Giang Thuỵ hắn, người của hắn chắc chắn sẽ không để ông ta yên ổn trở về thủ đô. Kẻ có đầu óc không làm những chuyện ngu xuẩn, vì thế Giang Thuỵ chưa từng lo lắng bản thân sẽ gặp nguy hiểm hay là rơi vào cảnh một mình đối chọi với nhiều người.
Ngô Tông Đường ở bên trong ung dung pha trà, đối diện với cái nhìn đầy gai góc của Giang Thuỵ thậm chí còn nở nụ cười thân thiện, sau đó đẩy chén sứ đựng trà còn nghi ngút khói đến trước mặt hắn: "Có biết uống không? Loại thượng hạng đấy."
Giang Thuỵ không nhúc nhích: "Có việc phiền nói thẳng."
"Người trẻ tuổi không nên gấp gáp, cứ uống trước đi."
Giang Thuỵ hiển nhiên không có nghĩa vụ phải thực hiện theo bất kì yêu cầu nào của ông ta, tiếp tục giữ im lặng thay cho lời từ chối.
Đây vốn là hành động cực kỳ không nể mặt mũi, nhưng Ngô Tông Đường vẫn không có vẻ gì là cụt hứng: "Sợ tôi bỏ thuốc vào trà à?" Nói đoạn, Ông ta nâng chén lên ngửa cổ thưởng thức một hớp, cảm thán, "Trà ngon."
"Ông có thời gian mười phút." Thái độ Giang Thuỵ trước sau không đổi, thờ ơ bình lặng như nước.
"Yên tâm, tôi mời cậu đến đây với ý tốt, không cần lo sợ." Thấy người đàn ông đã bắt đầu lộ vẻ mất kiên nhẫn, Ngô Tông Đường thở dài chỉnh dây đeo đồng hồ trên tay, cuối cùng cũng chịu vào vấn đề chính, "Ông chủ cậu thuê cậu bao nhiêu, tôi trả gấp ba, đến làm việc cho tôi đi."
Đáy mắt Giang Thuỵ trong góc tối loé lên một đạo ánh sáng mờ nhạt.
Không ngoài dự đoán mấy.
Ngô Tông Đường muốn thuê hắn thay mình làm việc?
Nếu thật sự là như thế, con người ông ta cũng quá nông cạn rồi.
Ông ta nghĩ một trợ lý cỏn con sẽ gây trở ngại ảnh hưởng được cho hắn đến mức nào? Hắn sẽ tin tưởng để lộ bao nhiêu chuyện cho cậu ta biết? Cứ cho hiện tại người đối diện với Ngô Tông Đường là Thẩm Cơ Uy hàng thật giá thật, Giang Thuỵ cũng không lo nó sẽ gây ra được sóng gió lớn gì cho mình.
Người đàn ông tuy trong lòng chế nhạo, song lại không nhịn được muốn xem âm mưu đằng sau tiết mục hoà hoãn giả tạo này của Ngô Tông Đường rốt cuộc có gì đặc sắc.
"Ngô Ngân Châu kêu ông thuê tôi à?" Hắn tựa lưng vào ghế, khẽ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Đi tới bước đường này, đôi bên hầu hết đều đã cầm chặt đầu dao hai lưỡi trong tay, giả vở hay không giả vờ gì cũng như nhau cả thôi, mà Giang Thuỵ thì lười tốn sức diễn kịch, trực tiếp vào thẳng trọng điểm.
Chẳng ngờ Ngô Tông Đường lại đáp: "Ngô Ngân Châu không hề biết chuyện này, là tôi muốn thuê cậu."
Giang Thuỵ híp mắt: "Tại sao?"
Ngô Tông Đường nói: "Cậu là trợ lý đầu tiên của Giang Thuỵ, là người mà hắn tin tưởng trọng dụng, tôi đương nhiên luôn muốn gom người tài về dưới trướng mình rồi."
Giang Thuỵ nhếch miệng, thuận theo chiều gió hỏi: "Muốn tôi phản chủ, uy tín của ông đáng giá bao nhiêu tiền?"
"Uy tín trong bất kì lĩnh vực nào tôi đều sẵn sàng cho cậu, tiền chỉ là một phần nhỏ, nguyên nhân tôi muốn thuê cậu ở trên cũng chỉ là nguyên nhân đầu tiên. Nếu cậu Thẩm có hứng thú muốn nghe tiếp thì uống chén trà này, chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Ông chủ Ngô đây là muốn ép tôi vào con đường duy nhất mà ông chọn sẵn?"
Xâm nhập vào nội bộ của Ngô Tông Đường đối với Giang Thuỵ lợi hại đều có, hắn chỉ là đang cân nhắc "quyền lợi" và "nguyên nhân" mà Ngô Tông Đường nhắc tới có xứng đáng với thời gian mà hắn bỏ ra hay không.
"Yên tâm, thứ tôi sắp nói ra cam đoan sẽ cực kỳ thú vị, tôi nghĩ đó cũng là thứ mà cậu muốn nghe nhất."
"Con người tôi xưa nay không mua bán lỗ, càng không thích bị ép buộc." Giang Thuỵ ngắm nghía chén trà đầy vun nằm trên bàn, dùng ngón tay nhẹ nhàng vờn quanh hoa văn nổi được khắc hoạ vô cùng tỉ mỉ, lông mi rũ xuống khiến người khác khó nhìn ra tâm tình của hắn: "Cho tôi thấy thành ý của ông đi, nói thử nguyên nhân thứ hai ông nhắc đến là gì."
Xung quanh đồng loạt im thin thít, phải biết Ngô Tông Đường cũng là nhân vật tung hoành lâu năm trong giới chính trị, là một con cáo già thuộc hàng lão luyện. Trước giờ ông ta chỉ xuống nước với người có địa vị cao hơn mình, chưa kể tới "Thẩm Cơ Uy" này căn bản chỉ là một tên nhóc nhà quê miệng còn hôi sữa, đến tột cùng là ai cho cậu ta cái gan lớn thế?
Ngô Tông Đường chăm chú quan sát Giang Thuỵ, như muốn dùng con ngươi đã đóng bao nhiêu lớp rỉ sắt của mình đâm thủng lớp da phía ngoài, trực tiếp xuyên thẳng đến linh hồn bên trong, lại như thể muốn tìm tòi điều gì đó quen thuộc thông qua gương mặt ấy.
Ông ta không tức giận với đề nghị của Giang Thuỵ, mà thay vào đó là ngẫm nghĩ xem lời hắn đang nói có bao nhiêu phần đáng tin tưởng.
"Để tôi coi... Nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ?"
Giang Thuỵ lẳng lặng chờ đợi.
Ngập ngừng vài giây, Ngô Tông Đường ý vị thâm sâu đặt câu hỏi: "Cậu có biết người lái xe cho ông chủ mình có thân phận gì không?"
Giang Thuỵ không lường trước được Ngô Tông Đường lại đột nhiên đề cập đến Du Diễn Hoàng, sắc thái nhất thời trầm xuống, trực giác mách bảo đây không còn là vấn đề liên quan tới một mình hắn nữa.
"Chuyện của tôi và ông liên quan gì đến ông ấy?"
"Thẩm Cơ Uy, cậu có biết xung quanh Giang Thuỵ có bao nhiêu người đáng tin cậy, tại sao tôi chỉ muốn nhắm vào một mình cậu không?" Ngô Tông Đường hạ giọng nói, "Liệu cậu có bao giờ thắc mắc bố mẹ mình là ai chưa?"
Nếu đổi lại thành Thẩm Cơ Uy chân chính ngồi ở đây, ắt hẳn sẽ khó lòng giữ nổi điềm tĩnh sau khi nghe thấy mấy lời này. Song Giang Thuỵ không phải cậu, mặc dù lòng hắn khá kinh ngạc, nhưng ngoài mặt trái ngược không có quá nhiều biến hoá.
Ngô Tông Đường đau đáu quan sát nhất cử nhất động của hắn, đuôi mắt nhăn nhúm không khỏi nheo lại.
Khúc xương họ Thẩm này khó gặm hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta.
"Ông biết họ là ai à?"
Âm điệu Giang Thuỵ nhẹ tênh, cất giấu muôn vàn sắc bén.
Vì sao Ngô Tông Đường lại đánh chủ ý lên người Thẩm Cơ Uy? Cha mẹ cậu là ai? Rốt cuộc cậu ta và Du Diễn Hoàng, còn có vùng đất xa xôi ở thủ đô kia có mối liên hệ gì?
"Nguyên nhân thứ hai cậu muốn biết..." Ngô Tông Đường bỏ qua thắc mắc của Giang Thuỵ, cố ý rề rà nhấn mạnh từng chữ, lời nói phát ra chẳng khác nào sấm sét hung tợn, uỳnh một tiếng xé rách trời quang, "Bố mẹ cậu mất sớm."
"... Mà hung thủ ra tay chính hại chết bố cậu chính là Du Diễn Hoàng, cựu thượng tướng quân khu MA379, người lái xe mà ông chủ cậu thuê."
"!!!"
Lượng tin tức khi nãy tiếp thu còn chưa kịp phân giải xong, Ngô Tông Đường đã thẳng thay quăng cho Giang Thuỵ thêm một quả bom công suất cực lớn nữa, lần này, hắn không những đứng hình, mà vẻ mặt còn nghệch ra trông thấy rõ.
Chuyện này... làm sao có thể?!
***
Buổi chiều, Thẩm Cơ Uy đang tỉa lông cho mèo thì nhận được điện thoại của Giang Mễ, bảo rằng Giang Bằng Kiều không biết đụng phải chuyện gì ở công ty mà vừa về đến nhà đã nổi giận đùng đùng, một hai bắt Giang Thuỵ phải quay về nhà họ Giang ba mặt một lời với ông ta, bằng không ông ta sẽ đến thẳng nhà tìm hắn.
Thẩm Cơ Uy hơi nhướng lông mày, bâng quơ hỏi Giang Mễ: "Hỏi ông ta xem khi nào đến, để tôi biết đường khoá cổng."
Tâm trạng cậu không tồi, không có nhã hứng đôi co với loại người này.
Giang Mễ có vẻ gấp gáp nói: "Anh, hay anh về nhà một chuyến đi. Cô ba cũng đang ở đây, nãy giờ bà ấy nói đỡ cho anh lời qua tiếng lại liên miên, em sợ không tìm được anh lát nữa bố sẽ giận cá chém thớt sang cô mất."
"..."
Này là muốn đưa cậu vào thế không đi không được đây mà.
Thẩm Cơ Uy bĩu môi chọt bụng Hướng Dương, có chút không tình nguyện nói: "Được thôi, tôi sẽ về."
Giang Mễ vui mừng cúp máy.
Cậu lại tiếp tục gọi một cuộc cho Giang Thuỵ.
Reo hơn ba hồi chuông, người đàn ông mới lề mề bắt máy: "Alo."
Thẩm Cơ Uy không vui: "Sao anh nghe chậm vậy?"
Giang Thuỵ nói: "Điện thoại để chế độ im lặng."
"Giang Bằng Kiều muốn gặp anh, đang đợi ở nhà họ Giang." Sợ rằng Giang Thuỵ không nắm rõ đầu đuôi sẽ kêu cậu mặc kệ, Thẩm Cơ Uy bổ sung, "Cô của anh cũng ở đó, nghe Giang Mễ nói đang sắp sửa cãi nhau với ông ta."
Đầu bên kia, Giang Thuỵ đè thấp giọng: "Ở yên trong nhà đợi tôi, tôi về."
"..."
Cậu có nghe lầm không?
So với hôm qua, ngữ điệu của Giang Thuỵ này... Hình như có phần ôn hoà hơn thường ngày thì phải?
Thẩm Cơ Uy ậm ừ nói được.
Lúc hai