Hồi còn bé, Thẩm Cơ Uy hay được cô chú hàng xóm cùng giáo viên khen là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến cho ông lúc nào nở mày nở mặt. Thành tích học tập tốt, kì thi nào cũng xếp hạng nhất, tính cách tuy có chút nóng nảy, hở tí là động tay động chân với bạn học nhưng chỉ cần bị quở mắng là sẽ khuôn khổ lại ngay.
Cậu không ngại giúp đỡ người mọi người xung quanh, luôn sẵn sàng xoắn tay áo xuống đồng cắt lúa, trông trẻ con hộ nhà người ta nếu có lời nhờ vả. Khi rảnh rỗi thường thích ngồi cạnh ghế trúc nghe người lớn kể về giai thoại cũ rích của thị trấn Thu Phong, nghe đến lỗ tai đóng kén, vậy mà mỗi lần có náo nhiệt đều không bỏ được tật ham hố nhào vào góp vui.
Ngoài ông ra, Thẩm Cơ Uy còn có dì Hoà lúc nào cũng yêu thương chăm sóc, có bạn bè nối khố thân thiết. Mặc dù trưởng thành ở vùng quê hẻo lánh được đánh giá là kém phát triển, nhưng tự bản thân Thẩm Cơ Uy cảm thấy mình chưa bao giờ thiếu thốn thứ gì.
Cậu muốn đến rạp chiếu phim, ông sẽ đích thân dẫn cậu đi. Cậu muốn mua thiết bị điện tử hay quần áo đẹp, ông sẽ cho tiền cậu mua. Có lần cậu nổi điên đánh nhau với bọn trẻ xóm kế bên, tẩn cho bọn nó tơi bời hoa lá đến mức răng môi lẫn lộn, ông vẫn từ tốn hỏi rõ đúng sai, bên ngoài mắng chửi song thực chất vẫn tìm cách bênh vực cậu vô điều kiện.
Hoàn cảnh sống không lo không nghĩ khiến Thẩm Cơ Uy lớn lên thành một thiếu niên vui vẻ sáng sủa, thích cười, thích quậy phá. Tuy nhiên sâu trong cốt lõi vẫn chứa đựng một cỗ cứng rắn ngang tàng không chịu khuất phục. Phàm là điều mà cậu đã quyết định, cam đoan sẽ không có bất kì người nào đủ sức lay chuyển được.
Ai ai cũng bảo Thẩm Cơ Uy lớn lên giống ông, tính cách ương ngạnh bướng bỉnh được che giấu rất kỹ, mỗi lần hai người cãi nhau là y như rằng chẳng có ai chịu xuống nước trước, toàn nhờ đến dì Hoà lên tiếng hoà giải.
Thẩm Cơ Uy từ nhỏ đã nghe lời, số lần chống đối với ông mình chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ông cấm cậu giao du với người lạ, Thẩm Cơ Uy chấp thuận. Ông không cho phép cậu nói tên thật ra bên ngoài, Thẩm Cơ Uy thoải mái đồng ý, đi đâu cũng khai báo nhũ danh của mình là Tiêu Tiêu. Ông hy vọng rằng cả đời Thẩm Cơ Uy có thể ở lại Thu Phong, năm ấy Thẩm Cơ Uy còn nhỏ tuổi, mơ mơ hồ hồ gật đầu hứa hẹn, để rồi tương lai đổi lại một nút thắt phức tạp từ mối quan hệ gia đình, siêng suốt hai năm không có cách nào gỡ bỏ được.
Có buổi tối hai ông cháu ra trước khoảng sân thoáng đãng ngồi trò chuyện, trên đỉnh đầu là giàn nho đủng đỉnh quả, ánh trăng bị mây che khuất chỉ còn lưa thưa vài tia sáng mờ nhạt, Thẩm Cơ Uy hỏi ông, bố mẹ mình dáng dấp ra sao, cao hay thấp, mập hay ốm, tính cách hà khắc hay dễ chịu, lúc họ rời đi có từng nói khi nào sẽ trở lại hay không...
Thẩm Cơ Uy chưa bao giờ đề cập đến lí do họ bỏ rơi mình, bời vì đối với cậu, bỏ rơi chính là bỏ rơi, dù có là nguyên nhân gì đi chăng nữa thì sự thật vẫn không thể thay đổi. Đó vĩnh viễn là lớp thuỷ tinh thể trầm đục tồn tại trong mắt cậu, con người mà, vốn luôn ngại chuốc thêm sầu não vào thân.
Sâu thẳm nơi đáy mắt của ông là một mảnh an tĩnh, ông thở dài xoa tóc Thẩm Cơ Uy, tiếp đó thủ thỉ luyên thuyên rất nhiều điều. Gió đêm làm dịu nhẹ người con trai có chút buồn ngủ, song mỗi một câu ông phát ra đều rành mạch xua tan mọi rào cản yếu ớt thuộc về giác quan, khắc sâu vào tim cậu tựa như một loại ấn ký, buộc cậu phải ghi nhớ suốt đời suốt kiếp.
Mẹ cậu là một người phụ nữ hiền hậu, diện mạo lại xinh đẹp, nỗi lòng lo nghĩ cho con cái còn sâu nặng hơn cả mạng sống của bản thân, hàng xóm láng giềng ai ai cũng đều thích bà. Bản tính bướng bỉnh ương ngạnh của Thẩm Cơ Uy căn bản không phải di truyền từ ông, mà là từ mẹ mình, Thẩm Diệp Trân. Ông hi vọng Thẩm Cơ Uy đừng giận mẹ, bởi vì ông biết bỏ rơi cậu chính là quyết định khó khăn và đau khổ nhất trong cuộc đời bà ấy.
Thẩm Cơ Uy từ nhỏ đã không có cha, so sánh cùng một người phụ nữ phải chịu đựng cảnh dứt lòng rời xa cả chồng lẫn con trai, ai sẽ là người đau khổ hơn?
Vậy nên cậu sẽ không ghi hận bất kì người nào.
Cha cậu không rõ danh tính thì thế nào? Nếu đó đã là người mẹ chọn, ắt sẽ có điểm xứng đáng để bà hi sinh.
Khuya hôm đó màn đêm giống như kéo dài vô tận, Thẩm Cơ Uy say sưa nghe ông kể chuyện, hốc mắt đỏ hoe, cảm thấy nghe bao nhiêu cũng không đủ.
Thẻ ngân hàng mẹ cho cậu là loại đặc dụng của quân đội, nhưng ông đã khẳng định bà xuất thân từ thị trấn, chưa từng dính dáng gì đến thủ đô xa xôi phía trên, vậy nên khả năng cao tấm thẻ đó là do người khác tặng cho bà. Mà đã dính dáng đến cả quân đội thủ đô, rốt cuộc người đó có thân phận gì?
Tạm nén xuống những câu hỏi không có lời giải, Thẩm Cơ Uy nâng ly nhấp một ngụm cà phê lạnh ngắt, thở dài cất lời: "Hôm nay là người nào chọc anh không vui?"
"Chuyện làm ăn thôi." Nhắc đến vấn đề này là tổng giám đốc Giang lại bắt đầu buồn bực, hắn sợ Thẩm Cơ Uy không nhận được đáp án sẽ đeo bám truy hỏi đến cùng, đành tìm đại mấy chuyện khiến mình đau đầu trả lời cho xong, "Công ty của Ngô Ngân Châu ở nước ngoài chẳng khác gì một đống phế liệu, cô ta và Giang Tử Đằng bị hạn chế phạm vi công việc, tôi muốn tranh thủ cơ hội này gộp Ân Sinh về công ty gốc, tránh để về sau chịu cảnh phá sản. Mặc dù vậy đồng nát đúng là đồng nát, giá trị thì ít mà vấn đề cần phải giải quyết thì cả ngày đếm không xuể."
Thẩm Cơ Uy nửa tin nửa ngờ: "Chỉ có chuyện công việc mà anh về nhà làm mặt hầm hầm với tôi và Viên Viên à?"
Hơn nữa bộ dạng yếu đuối cần người an ủi khi nãy của người đàn ông, có cái cốc mà Thẩm Cơ Uy chịu tin nguyên do chỉ có bấy nhiêu.
"Tôi không doạ Viên Viên, là do cậu và nó tự suy diễn thôi."
"..."
"Uống xong cà phê chưa?" Mí mắt Thẩm Cơ Uy sắp sụp rồi, biết rõ Giang Thuỵ sẽ không chịu nói nên cậu cũng chẳng rảnh dây dưa, "Anh muốn giấu thì cứ giấu đi, có điều lần sau đi kiếm người khác mà ôm, tôi không dỗ người miễn phí đâu."
Giang Thuỵ: "..."
Liếc thấy tách cà phê trong tay sắp bị người ta giật lấy, dòng suy nghĩ của Giang Thuỵ thoáng chốc ngưng hoạt động, theo bản năng siết chặt lấy quai cầm không chịu buông: "Còn chưa uống xong."
"Còn có mấy giọt, anh tốc độ đi." Thẩm Cơ Uy gãy tóc mái nói, "À quên mất, tôi muốn nuôi một con mèo, anh không bị dị ứng lông thú cưng gì chứ?"
"Không có." Giang Thuỵ tranh thủ uống hết cà phê rồi nhét ly rỗng vào tay Thẩm Cơ Uy, "Muốn nuôi thì phải có trách nhiệm với nó, đừng nảy lên hứng thú nhất thời sau đó qua mấy ngày lại đùng đẩy cho người khác."
Thẩm Cơ Uy nghe vậy bĩu môi.
Trong mắt anh tôi là loại người thiếu trách nhiệm vậy sao?
Thẩm Cơ Uy tâm trạng không vui đi ra khỏi phòng, rửa ly xếp lên kệ cho đúng vị trí mới ra phòng khách ôm lấy Hướng Dương đang say giấc nồng lên cao, lầm bầm nói: "Tao làm sao có thể đùng đẩy mày cho người khác? Nguyên một vườn hướng dương của tao còn chưa trồng lại được đâu, tao sẽ cẩn thận nuôi mày, đừng có nghĩ xấu cho tao giống tên đáng ghét kia đấy nhé."
Hướng Dương hiển nhiên nghe không hiểu người này đang lảm nhảm cái gì, chỉ đơn giản bất mãn vì bị chủ nhân phá hoại mộng đẹp, "meo" lên một tiếng kháng nghị vô hại rồi tiếp tục lăn vào ngực Thẩm Cơ Uy ngủ ngon lành.
Thẩm Cơ Uy cảm thấy cả người ấm áp hơn hẳn.
...
Buổi sáng Thẩm Cơ Uy tranh thủ thức dậy sớm, tối hôm qua ghì đầu vào nghiên cứu chức năng quay và chụp của máy ảnh đến tận nửa đêm mới chịu đi ngủ, vì thế sáng ra tinh thần không tránh khỏi có chút uể oải. Cậu thay một bộ quần áo thoải mái, nhân lúc Giang Thuỵ còn chưa tỉnh rón rén xuống lầu bắt taxi đến trường đại học của mình.
Đại học B đã sớm bước vào kỳ nghỉ đông, sinh viên đa phần đều chọn về nhà với gia đình nên cả khuôn viên trường trông vô cùng vắng vẻ, thỉnh thoảng chỉ thấy có lác đác vài ba người cặp kè qua lại cùng mấy cô lao công đến quét dọn định kỳ. Thẩm Cơ Uy khá quen thuộc với họ, mặc dù thừa biết người ta không nhận ra mình nhưng cậu vẫn theo thói quen tươi cười chào hỏi, sau đó bỏ qua ánh mắt khó hiểu của mọi người lững thững đi lên lầu.
Dung Bạch đã về quê từ nửa tháng trước, trước khi đi