Qua giờ nghỉ trưa Giang Thuỵ mới xuất hiện tại công ty.
Giang Mễ hôm nay chưa chính thức trở lại làm việc, cả buổi sáng vẫn ngồi lì ở phòng làm việc của tổng giám đốc. Lúc Giang Thuỵ tiến vào đập vào mắt trước hết chính là cảnh tượng cậu ta thoải mái bắt một cái ghế ngồi bên cạnh Thẩm Cơ Uy, hai người kề sát đầu cùng nhau tập trung xem màn hình máy tính, thỉnh thoảng bàn luận rồi cười hí hửng, tóc tai gần gũi, hàng lông mày của người đàn ông vô thức cau lại.
Chẳng hiểu vì sao khung cảnh hoà hợp này lại khiến cho hắn có chút gai mắt.
Hai người đằng kia còn chưa phát giác được chỗ khác thường, vẫn đang say sưa nói chuyện, đột nhiên bàn làm việc bị người ta gõ vang ba tiếng, cả Giang Mễ và Thẩm Cơ Uy đều giật mình ngẩng đầu lên.
Sau một hồi sáu mắt nhìn nhau, Giang Mễ là người phản ứng đầu tiên, bất mãn nói: "Vào đây mà sao không gõ cửa gì hết vậy?"
"Trả ghế đây."
Hai người đối diện: "..."
"... Ghế gì?" Giang Mễ cứ ngỡ mình nghe lầm.
Giang Thuỵ hiếm khi kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Ghế cậu đang ngồi, trả tôi."
Giang Mễ thoáng nhíu mi, không phải cậu ta không chú ý đến cái bàn nhỏ được đặt trơ trọi kế bên cạnh vị trí của anh trai mình, vốn đắn đo muốn hỏi từ sớm, nhưng trải qua bước đệm không vui hồi sáng, cộng thêm ngồi hướng dẫn thao tác quá nhập tâm nên Giang Mễ đã bất giác quên mất điều này. Hiện tại nghĩ đến việc người như Giang Thuỵ mà có thể để người khác ở gần hít thở chung một bầu không khí hơn mười tám tiếng, Giang Mễ vẫn có chút không thể tin nổi.
Càng khó tin hơn là người này còn dám giành ghế với cậu ta!
"Ở ngoài kia có một đống ghế, cậu tuỳ tiện lấy một cái không được sao? Đến làm phiền tôi và anh tôi làm gì?" Giang Mễ không thể nuốt trôi cục tức này.
Giang Thuỵ không nói gì, chỉ chuyển ánh mắt sang Thẩm Cơ Uy.
Thẩm Cơ Uy co rút khoé miệng, chả hiểu nổi Giang Thuỵ bị trúng tà cái gì mà lại đi gây chuyện với Giang Mễ nữa.
Cậu thở dài: "Tiểu Mễ, trả ghế cho anh ta đi."
"Sao em phải trả?" Giang Mễ bĩu môi hỏi, "Anh, trước giờ em có khi nào thấy anh cho phép trợ lý vào phòng làm việc riêng đâu, sao lần này lại phá lệ?"
"Trợ lý Thẩm là trợ lý chính thức, những người khác không phải. Cậu ta ở gần sẽ thuận tiện giao phó công việc hơn." Thẩm Cơ Uy tuỳ ý bịa đại một lý do.
Giang Mễ rầu rĩ, anh trai đã giải thích rõ ràng thì cậu ta cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể ấm ức đứng dậy nhường ghế, đồng thời còn không quên nhìn đăm đăm vào gương mặt không cảm xúc của Giang Thuỵ. Lần trước ở nhà bởi vì lo tập trung vào mấy chuyện rắc rối trong gia đình nên Giang Mễ vẫn chưa kịp quan sát kỹ người trợ lý này lần nào, bây giờ nhìn lại mới cảm giác hình như có hơi quen mắt.
"Có phải chúng ta từng gặp nhau không?"
Giang Thuỵ phải mất khoảng năm giây mới định hình được Giang Mễ đang nhắc đến lần nào, thản nhiên phủ nhận: "Nhớ lầm rồi, chưa từng gặp."
Giang Mễ ngờ vực: "Thật à?"
"Cũng không hẳn." Giang Thuỵ nói, "Lần trước họp mặt gia đình cậu tôi có đến cùng tổng giám đốc, chắc là cậu có ấn tượng lần đó."
"Không phải hôm ấy." Giang Mễ lắc đầu, nhất thời nhớ không ra nên đành phải tạm dẹp qua một bên, xoay sang nói với Thẩm Cơ Uy, "Máy em đã cài đặt thiết lập xong hết rồi, nếu còn gì thắc mắc thì nhớ gọi điện hỏi em, năm tháng bảo trì một lần, tới khi đó em sẽ nhắc anh."
"Được."
"Anh, vậy em về trước, mọi người làm việc đi."
Thẩm Cơ Uy nói tạm biệt: "Ừm, ngày mai gặp."
Lê bước đi ra tới cửa, Giang Mễ giống như nhớ ra điều gì đó, bỗng dưng dừng cước bộ quay đầu trở lại: "Còn một chuyện quên nói với anh, em đến nước M có ghé sang công ty tham quan một chuyến, tình cờ gặp được một người đàn ông lạ mặt ở trong phòng làm việc của chị dâu, nghe thư ký bảo là đối tượng hợp tác của chị ấy. Em ở lại nói chuyện với anh ta vài câu thì biết được đối phương là người của công ty WF, em thấy tên nghe rất lạ, anh có từng nghe qua chưa?"
Lông mày Thẩm Cơ Uy nhướng lên, liếc mắt về phía người đàn ông đang đứng, trông thấy sắc mặt hắn lướt qua tia sâu xa quái lạ, Thẩm Cơ Uy bèn chép miệng đuổi khéo Giang Mễ: "Chưa từng nghe, chi bằng cậu đi hỏi thử chị dâu của mình xem, đáp án sẽ có nhanh hơn đó."
Giang Mễ nở nụ cười: "Vậy được rồi, em sẽ tự hỏi chị dâu, lần này em đi thật đấy nhé."
Thẩm Cơ Uy phất tay.
Đợi khi cánh cửa khép lại, cậu mới không nhịn được mà hỏi Giang Thuỵ: "Anh sao thế? Công ty đó có vấn đề gì à?"
Giang Thuỵ không trả lời mà kéo ghế ngồi xuống đối diện Thẩm Cơ Uy: "Chỉ là một công ty bình thường thôi."
Thẩm Cơ Uy nheo mắt: "Thật không?"
"Hỏi nhiều vậy làm gì." Giang Thuỵ không khẳng định cũng không phủ định, "Đừng bảo tôi không nhắc nhở cậu, để ý càng sâu, về sau cậu càng gặp nhiều rắc rối, muốn trở thành một nhà thiết kế bình thường thì thu bản tính lắm chuyện của mình lại, đừng tò mò vô ích nữa."
Thẩm Cơ Uy đã quen với việc Giang Thuỵ cái gì cũng gạt mình ra, điềm tĩnh đổi đề tài: "Được, chuyện nội bộ của anh tôi không hỏi. Vậy Giang Mễ thì sao, anh thấy con người cậu ấy thế nào?"
Tuy đánh giá Giang Mễ là người dễ gần, song có đôi lúc Thẩm Cơ Uy cũng không thể không đề phòng.
"Nó là người thông minh tháo giác, ở công ty sau này ắt sẽ có chỗ đứng." Ngoài mấy vấn đề trọng yếu không tiện đề cập, Giang Thuỵ thỉnh thoảng cũng sẽ ăn ngay nói thật.
"Nhưng tôi cứ có cảm giác anh không thích cậu ấy..." Thẩm Cơ Uy nghiền ngẫm, "Tôi đoán không sai đúng không?"
"Có những mối quan hệ không cần thể hiện thái độ quá rõ, cũng không nên dùng mắt ngoài để nhận định, con người cũng vậy."
Thẩm Cơ Uy mê man: "Là sao?"
Giang Thuỵ nói: "Giang Mễ rất thông minh, nhưng đã là người thông minh thì đừng nên tiếp xúc nhiều, cẩn thận bị nó dắt mũi, sinh ra trong nhà họ Giang không ai là người đơn giản cả."
Thẩm Cơ Uy nghĩ, đúng là như thế thật.
Đến cả Giang Thuỵ là người mà cậu tiếp xúc hàng ngày suốt mấy tháng qua, Thẩm Cơ Uy cũng không dám tự nhận mình đã hiểu được một phần nhỏ tính cách mưa nắng thất thường của hắn, chỉ có thể dùng mắt dùng tâm mà học cách thích ứng, đi từng bước trên băng mỏng, lại không rõ lúc nào sẽ bị trượt chân lọt xuống hồ. Mặc dù không có cách nào hoà nhập hoàn toàn, nhưng cậu không thể bài xích, cũng chẳng rảnh để bài xích.
Thẩm Cơ Uy còn rất trẻ, trong lòng luôn có một ngọn lửa nhiệt tình dành cho đối tượng mình trân trọng đem đặt nơi con ngươi, cậu không ngại thử một lần thăm dò sâu hơn về suy nghĩ người nọ, cùng lắm thì ngón tay bị đứt thành một đường, dù đau rát nhưng nếu so sánh với vết cắt nhầy nhụa máu thịt của người nọ, cậu cho rằng bản thân vẫn có thể chịu được, vì cậu xưa nay vốn là người không sợ khổ cực.
Dung Bạch thường xuyên mắng Thẩm Cơ Uy suốt ngày lo chuyện bao đồng, xen vào việc riêng của cậu quá nhiều. Song nội tâm Dung Bạch vẫn luôn rành mạch hiểu rõ, bao đồng này chỉ áp dụng lên trên người Thẩm Cơ Uy thực sự coi trọng, những người khác cậu không để ý, tất nhiên sẽ không có phước hưởng.
Giang Thuỵ nào biết mình đã được gắn mác "đối tượng hưởng phước" lên đầu, hắn chỉ cảm thấy loại người lóc chóc lanh chanh như Thẩm Cơ Uy sớm muộn cũng có ngày chuốc hoạ vào thân. Bản thân đã bị lừa không ít lần mà lần nào cũng thích đâm đầu vào những người phức tạp như hắn. Nếu hắn có tâm tư xấu, chỉ sợ lâu ngày cậu ta sẽ bị ăn mòn đến cả xương cốt cũng chẳng còn.
Lòng Giang Thuỵ động dậy, thầm chế nhạo, nhóc tin người.
Nhóc tin người Thẩm Cơ Uy bất chợt ngoài người lên bàn, nhìn chằm chằm người đàn ông một lát rồi câu môi nói: "Mà ban nãy sao anh lại đi giành ghế với Giang Mễ, cậu ấy chọc gì anh à?"
"Muốn tống nó đi chỗ khác." Giang Thuỵ điềm nhiên như đang nói sự thật, thực chất chính hắn cũng không rõ hành động đó xuất phát từ mục đích gì, chỉ đơn giản muốn thì làm thôi.
Thẩm Cơ Uy ôm bụng: "Là có chuyện gì muốn nói riêng với tôi hả?"
Giang Thuỵ khoác tay lên ghế: "Ngôn Dực không tra ra được địa chỉ nhà chú Thẩm."
"Có phải anh Ngôn bỏ sót không?" Thẩm Cơ Uy nghi hoặc, "Tôi đã từng đến nhà bác ấy một