Quế thụ ngọc phồn hoa, minh nguyệt ánh hoa thải. Đương như mạch thượng nhân, bạch ngọc bích vô hà.
Đây chính là Dung Cảnh! Trong ánh mắt của hàng nghìn vạn người thì vẫn luôn thong dong, lịch sự tao nhã như thế.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, giữa lông mày nhiễm vẻ si ngốc, muốn chạy nhanh đi qua, nhưng chân giống như mọc rễ dường như không nhúc nhích được. Giờ khắc này, loại tâm tình này không nói lên thành lời. Ánh mắt không chớp nhìn hắn, tất cả người hoặc vật quanh mình cũng đã biến mất không thấy gì nữa, trong mắt nàng chỉ còn lại thân ảnh cẩm bào trắng nguyệt nha.
Tựa hồ chỉ trong một cái chớp mắt, Dung Cảnh đã tới gần, không để ý vô số ánh mắt chiếu tới, chậm rãi giơ tay lên, tự nhiên vuốt lọn tóc trên trán Vân Thiển Nguyệt ra sau tai nàng, hắn làm xong động tác này, thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn như say như si nhìn hắn, khẽ giương đôi mắt xinh đẹp lên, nhẹ nhàng cười cười, như hoa quỳnh nở, giọng nói dễ nghe như dòng suốt trong vắt vang lên, lại giống như châu ngọc rơi xuống đất “Làm sao lại có bộ dáng này? Giống như chưa từng thấy ta!”
“Chàng. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt há miệng, khó khăn phun ra một câu nói: “Chàng trở lại khi nào?”
“Mới vừa! Cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, ngựa không ngừng vó, qua cửa nhà mà chưa vào, chưa tẩy rửa phong trần, đã tới nơi này rồi.” Dung Cảnh nở nụ cười chân thành, giọng nói ôn nhu như gió ngâm, thấy Vân Thiển Nguyệt ngẩn ngơ, hắn lại cười nhẹ “Cao hứng đến u mê?”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt lấy lại bình tĩnh, đã sớm quên mọi người quanh mình, tiến lên một bước, một phát bắt được tay áo của hắn, đầu ngón tay nhỏ bé nắm thật chặt, giọng nói khàn khàn “Trở về thật vừa lúc!”
Đâu chỉ là vừa lúc? Quả thực là quá vừa lúc! Có hắn ở đây, trong nháy mắt tâm có thể yên ổn.
Ngón tay như ngọc của Dung Cảnh vỗ nhè nhẹ bàn tay của Vân Thiển Nguyệt đang nắm lấy ống tay áo của hắn, nhưng chỉ hơi hơi đụng chạm, rồi thu tay lại, chậm rãi xoay người, khẽ mỉm cười với lão hoàng đế: “Hoàng thượng, Cảnh may mắn không làm nhục mệnh, nạn lụt mười tám châu huyện phía đông đã khống chế, hiện nay dân sinh đã được dàn xếp ổn thỏa.”
“Tốt! Tốt! Tốt! Cực khổ Cảnh thế tử rồi!” Lão hoàng đế nhìn hai người, che giấu tinh quang trong mắt, vô cùng vui sướng, liên tiếp nói ba chữ tốt “Trẫm đã biết có Cảnh thế tử ra tay, lê dân bách tính mười tám châu huyện phía đông tất nhiên sẽ bình yên vô sự.”
Dung Cảnh mỉm cười không nói, đối với sự khen ngợi của lão hoàng đế không đắc ý cũng không khiêm tốn.
“Cảnh thế tử, ngươi vất vả cực nhọc hơn tháng, vì trẫm lập nhiều công lớn, muốn thưởng cái gì? Chỉ cần ngươi nói, trẫm đều sẽ ban cho ngươi.” Lão hoàng đế dường như quá cao hứng, hào phóng nói.
Tất cả mọi người bị màn Dung Cảnh vừa tiến đến lung lay tâm thần, lúc này nghe vậy đều nhất tề bừng tỉnh.
Thương Đình nhìn Vân Thiển Nguyệt vẫn nắm chặt ống tay áo Dung Cảnh, động tác như vậy, không hôn người, nhưng tự nhiên dựa vào, khoảng cách giữa hai người không quá gần, nhưng làm cho người ta có cảm giác hài hòa thân mật, ánh mắt hắn có chút nhíu lại, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại.
Dạ Khinh Nhiễm nhếch miệng, thần sắc tựa hồ có chút không cam lòng, nhưng lại không biết làm sao.
“Vì hoàng thượng phân ưu, là bổn phận của thần.” Dung Cảnh lắc đầu, ngụ ý không muốn thưởng cái gì.
Lão hoàng đế nghe vậy an lòng, thở dài nói “Nếu như Thiên Thánh người nào cũng có tài như Cảnh thế tử, trẫm còn lo gì?” Dứt lời, hắn khoát khoát tay “Cảnh thế tử trở lại thật đúng lúc, hôm nay chính là đại hôn của Thất công chúa cùng Vân thế tử, nếu ngươi không muốn ban thưởng, thì hãy để trẫm mời ngươi ba ly đi!”
“Tốt!” Dung Cảnh cười đến ấm áp.
“Người đâu, mời Cảnh thế tử. . . . . .” Lão hoàng đế khoát tay với Văn Lai.
“Hoàng thượng dượng, hắn chưa tắm rửa chải đầu, làm sao có thể làm bẩn thánh mục (con mắt thánh)? Tới gần thánh thể? Để hắn ngồi ở chỗ ta đi!” Vân Thiển Nguyệt không đợi lão hoàng đế nói thượng tọa xong, đã lôi kéo Dung Cảnh ngồi ở bên cạnh mình.
Dung Cảnh không phản kháng chút nào, thuận theo Vân Thiển Nguyệt ngồi xuống.
Lời nói lão hoàng đế mắc nghẹn trong cổ họng, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan, một lát sau, cũng không khiển trách hay tranh luận, gật đầu, hòa ái nói “Cũng được! Cảnh thế tử đi đường vất vả, Nguyệt nha đầu nên thay trẫm chiếu cố hắn thật cẩn thận.”
Vân Thiển Nguyệt cười cười, trong lòng lạnh lùng, hôm nay lão hoàng đế thật rộng lượng. Nàng nghiêng đầu hỏi Dung Cảnh “Khát không?”
“Khát!” Dung Cảnh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt cầm một chén nước đưa cho hắn.
Dung Cảnh đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng nâng tay, uống một hơi cạn sạch, xem ra là rất khát.
“Đói không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Đói!” Dung Cảnh gật đầu, thấp giọng nói “Nhưng ta không muốn ăn cái khác, chỉ muốn ăn sủi cảo nàng làm!”
Vân Thiển Nguyệt không chút do dự gật đầu “Vậy chàng nhẫn nhịn một lát, chuyện đại sự được xử lý xong, ta sẽ đi làm sủi cảo cho chàng.”
“Được!” Dung Cảnh mỉm cười gật đầu.
Hai người ở chỗ này thấp giọng nói chuyện, vốn là không kiêng kỵ người khác, tuy giọng nói nhỏ, nhưng hỉ đường quá mức yên tĩnh, cho nên giọng nói của hai người vẫn bị mọi người nghe được rõ ràng. Người người không khỏi cảm thán trong lòng, Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư ở chung thật tốt. Hai người ngồi ở chỗ đó, không có động tác gì đặc biệt thân cận, giong nói trầm ấm, lại làm cho người cảm giác được như bức họa lưu luyến, khắp nơi đều lộ ra mưa bụi triền miên.
“Thần thiếp nhớ được Thiển Nguyệt tiểu thư và Thất hoàng tử có hôn ước? Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư thân mật như vậy, hình như không hợp lễ nghi đâu!” Minh phi bỗng nhiên mở miệng, giọng nói ôn nhu mềm nhũn, nói tất nhiên là nói với lão hoàng đế.
“Hôm nay Minh phi nương nương mặc phục sức đỏ thẫm cũng không hợp lễ nghi đấy! Làm sao bây giờ? Ngài đã mặc rồi, chẳng lẽ hiện tại cởi ra?” Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn Minh phi, nhẹ nhàng cười cười.
Sắc mặt Minh phi cứng đờ, trong đôi mắt đẹp mơ hồ có vẻ thầm hận.
“Tứ đại Vương phủ thân như một nhà, đều là huynh đệ tỷ muội. Nơi nào có nhiều cố kỵ như vậy? Mới vừa rồi Nhiễm tiểu tử còn không phải là cùng Nguyệt nha đầu từ bên ngoài trở lại sao? Khi còn bé cùng nhau lớn lên, cấp bậc lễ nghĩa thoáng hơn một chút cũng không sao.” Lão hoàng đế cười nói, giống như hai ngươi trước kia tình thâm xin tứ hôn, lưỡng tình tương duyệt lan truyền cả thiên hạ đều biết căn bản không tồn tại.
“Là thần thiếp ngu dốt, hoàng thượng nói đúng! Không chỉ Nhiễm Tiểu vương gia, hiện nay Tứ hoàng tử, Phong thế tử, ngay cả Lãnh tiểu Vương gia đều đối xử không tệ với Thiển Nguyệt tiểu thư đây! Cảnh thế tử không có ở trong kinh thành có thể không biết, Lãnh tiểu Vương gia vì cứu Thiển Nguyệt tiểu thư mà bị thương, ở Vân Vương phủ dương thương hơn mười ngày đấy! Nghe nói mỗi ngày Thiển Nguyệt tiểu thư đều làm bạn ở bên, dốc lòng chăm sóc. Đúng là không có nhiều cố kỵ như vậy.” Minh phi cười nhìn Dung Cảnh nói.
Đến lúc này Lãnh Thiệu Trác vẫn không nói chuyện, hiện giờ nhắc tới hắn, hắn không khỏi nhìn về phía Dung Cảnh. Thấy Dung Cảnh nhẹ nhàng mỉm cười, mặt không tức giận, hắn có chút không nhịn được, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt. Ánh mắt như sợ dính líu đến nàng, lại như cất dấu thứ gì.
“Minh phi nương nương sống trong thâm cung, còn có thể biết việc thiên hạ. Thật là không đơn giản! Không trách được ngài có thể được Hoàng thượng dượng sủng ái nhiều năm như vậy. Nữ nhân không có một chút bản lĩnh thật đúng là không làm được.” Vân Thiển Nguyệt cười cười, nhìn Lãnh Thiệu Trác: “Đánh nhiều năm như vậy, luôn là ta ức hiếp hắn, đối với hắn tốt hơn một chút cũng không tệ.” Dứt lời, nàng không để ý tới Minh phi, nói với Hiếu Thân vương: “Lãnh vương thúc, ngài nói có đúng không? Ngài cũng không hy vọng chúng ta lại tiếp tục đánh giết chứ?”
“Đương nhiên! Đương nhiên không hy vọng, Thiển Nguyệt tiểu thư nói rất đúng! Khuyển tử những năm này không hiểu chuyện, hiện tại hiểu chuyện là chuyện tốt. Lão thần tất nhiên thấy vui mừng.” Không biết là Hiếu Thân vương được Vân Thiển Nguyệt chưa bao giờ gọi tiếng Lãnh Vương thúc nên thụ sủng nhược kinh, hay là do Minh phi kéo Lãnh Thiệu Trác liên lụy vào làm cho kinh hoảng, nhanh chóng tóm lấy bậc thang đi xuống này của Vân Thiển Nguyệt.
Sắc mặt Minh phi không tốt vừa muốn nói nữa, lão hoàng đế ho nhẹ một tiếng, nàng lập tức nuốt lời muốn nói trở về.
“Hoàng thượng, sắc trời không còn sớm, Cảnh thế tử đi đường mệt nhọc mới trở về, chưa tẩy phong trần, tất nhiên là mệt mỏi, ngày hôm nay đại hỉ, cả sảnh đường tân khách cũng chờ hồi lâu rồi, nên xử lý chuyện kia trước! Rồi nhanh chóng khai tiệc.” Lúc này Đức Thân vương nhân cơ hội can ngăn.
“Đức Vương huynh nói đúng!” Lão hoàng đế tựa hồ mới nhớ tới, nhìn về phía Dung Cảnh, tựa hồ có chút bất đắc dĩ nói “Cảnh thế tử trở lại thật đúng lúc! Nơi này đúng là còn có đại sự. Trong lúc nhất thời trẫm hết sức khó xử, vừa lúc ngươi trở lại, có thể giúp trẫm nghĩ kế, nói ra một chút kiến giải.”
“Hoàng thượng mời nói, nếu Cảnh có thể giúp, tất nhiên sẽ hết sức vì hoàng thượng phân ưu.” Dung Cảnh cười gật đầu.
“Nguyệt nha đầu, ngươi tới nói cho Cảnh thế tử đi!” Lão hoàng đế nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt thu hồi lãnh ý lúc trước, nhìn thoáng qua Vân Vũ vẫn quỳ trên mặt đất cùng hai lão giả và một vị phụ nhân, nghiêng đầu thờ nói lại chuyện tình Vân Vũ một lần, nàng tự thuật đơn giản, nói cực kỳ khách quan. Không mang theo tình cảm cá nhân, rất nhanh đã trình bày xong.
“Đây thật là đại sự!” Sau khi nghe xong Dung Cảnh gật đầu, thu hồi nụ cười nói “Nếu Hoàng thượng muốn nghe Cảnh nói. Như vậy có thể cho phép Dung Cảnh hỏi mấy vị làm chứng này mấy câu trước?”
“Được!” Lão hoàng đế gật đầu.
Dung Cảnh ngồi bất động, ánh mắt nhìn hướng Vân Vũ, sắc mặt nhàn nhạt “Vân Vũ, ta hỏi ngươi, ngươi họ gì?”
Dường như đây là lần đầu tiên Vân Vũ nhìn thấy Dung Cảnh, mặc dù hắn gà gáy cẩu trộm(tên trộm cắp), không làm việc đàng hoàng, nhưng thanh danh của Dung Cảnh cả thiên hạ đều biết, hắn tất nhiên cũng biết, đối mặt một người như vậy, mặc dù không có lãnh ý và sát khí như Vân Thiển Nguyệt đối với hắn, chỉ ngồi ở chỗ đó, thong dong ưu nhã, sắc mặt nhàn nhạt nhìn hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn e ngại, chỉ một câu hỏi đơn giản như vậy, để cho cả thân thể, đầu ngón tay đầu ngón chân của hắn đều run rẩy .
“Rất khó trả lời?” Dung Cảnh mỉm cười.
Thân thể Vân Vũ run lên.
“Cảnh thế tử không phải là đang hỏi nhảm sao? Vân Vũ không họ Vân thì họ gì?” Giọng nói ôn nhuận của Thương Đình chậm rãi vang lên, mười hai cốt ngọc phiến trong tay thoáng phe phẩy. Hướng về phía khách xem, nhưng không phải là đang nhìn quan khách.
“A, thì ra hôm nay Thương thiếu chủ cũng ở đây!” Dung Cảnh giờ mới nhìn đến Thương Đình, nụ cười thâm sâu, khẽ nhướng mày, giọng nói ôn hòa “Ta đang hỏi hắn, mà Thương thiếu chủ thay mặt đáp, chẳng lẽ kỳ thật Thương thiếu chủ mới là Vân Vũ? Mà không phải Thiếu chủ Thương gia?”
“Thương Đình đương nhiên chỉ có thể là Thương Đình! Chỉ là không nhìn được Cảnh thế tử lãng phí thời gian hỏi một chuyện mà ai cũng biết mà thôi.” Thương Đình cũng cười cười.
“Nếu không nhìn được, Thương thiếu chủ nhắm mắt lại là được!” Giọng nói của Dung Cảnh không có gì phập phồng, không để ý tới Thương Đình, hỏi Vân Vũ lại một lần “Vân Vũ, ngươi họ gì?”
“Tiểu. . . . . . Tiểu nhân họ Vân!” Vân Vũ run rẩy khó khăn phun ra một câu.
“Thì ra ngươi là họ Vân!” Dung Cảnh tỏ vẻ hiểu rõ, cười nhạt, chuyển hướng ba người khác “Ba vị từ Vân huyện tới kinh thành, dọc đường đi nhất định rất cực khổ đi! Dù sao một thời gian ngắn trước đây lũ lụt, đường xá khó khăn, không dễ đi. Hơn nữa còn nhiều đường núi, đường xá lầy lội. Thật là cực khổ! Không biết có người nhà đi cùng hay không? Dù sao tuổi lớn như vậy rồi!”
Hai vị lão giả cùng vị phụ nhân nghe vậy sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, thân thể kịch liệt run lên.
“Chẳng lẽ ba vị không có người thân rồi?” Dung Cảnh lại hỏi.
Thân thể ba người lại càng lay động kịch liệt, thậm chí lay động còn muốn lợi hại hơn nhiều so với Vân Vũ.
“Trận lũ lụt này, Vân huyện cũng bị rất nghiêm trọng. Thiển Nguyệt tiểu thư lấy danh nghĩa Vân Vương phủ, vì chiếu cố bàng chi Vân vương phủ từng ở Vân huyện, vì Vân huyện quyên tặng ba vạn lương bạc trắng. Bảo vệ tu sửa đê đập Vân huyện. Ít nhất trong vòng năm năm Vân huyện sẽ không bị lũ lụt.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Thân thể ba người nhất tề cứng đờ.
Dung Cảnh cũng không hỏi ba người nữa, quay đầu hỏi Vân Vương gia: “Vân Vương thúc, ngài là thế tử Vân Vương phủ, vẫn là Vân Vương phủ Vân Vương sao?”
“Đương nhiên!” Vân Vương gia nói không chút do dự.
“Có thế chứ! Nếu vậy, còn sợ gì nghiệm chứng thân thể? Nam tử hán đại trượng phu, cúi đầu và ngẩng đầu đều trước thiên địa. Có việc nên làm có việc không nên làm. Lễ nghi tuy quan trọng, danh nghĩa tuy quan trọng, mặt mũi tuy quan trọng, khí phách tuy quan trọng, nhưng đều không quan trọng bằng tính mạng. Hôm nay nếu Vân Vương phủ bị oan khuất, nặng thì Vân Vương phủ sụp đổ, tính mạng ngàn người đổ xuống, có lẽ liên lụy cửu tộc, đó chính là tính mạng vạn người khó giữ được. Cùng so với mặt mũi của ngài và mặt mũi của Vân Vương phủ? Có nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn hay không?” Dung Cảnh cười nhạt.
Mặt Vân Vương gia lộ vẻ xấu hổ “Cảnh thế tử nói không sai!”
Dung Cảnh chuyển hướng sang lão hoàng đế: “Hoàng thượng, ngài là Thánh chủ minh quân, chắc từ trong mấy câu Cảnh vừa hỏi cũng có thể thấy được mấy phần ngọn nguồn. Hôm nay là đại hỉ của Vân Vương phủ, mấy người đi ra làm chứng, là muốn làm gì? Cảnh cũng không nhiều lời, chỉ hỏi ngài một câu, nếu Vân Vương thúc không cần đến mặt mũi, nghiệm chứng thân thể, mà ông lại chính là thế tử Vân Vương phủ, hoàn toàn bị hãm hại, như vậy ngài có thể cho Vân Vương phủ một công đạo hay không?”
“Đương nhiên!” Lão hoàng đế gật đầu, giọng nói uy nghiêm.
“Tốt! Vậy hoàng thượng hãy phái người theo Vân Vương thúc đi nghiệm chứng thân thể đi! Cảnh tin tưởng Vân Vương thúc là thế tử của Vân Vương phủ.” Dung Cảnh nhẹ nhàng cười cười, dứt lời, mở hai tay ra, chuyển hướng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ta làm chủ như vậy, nàng có ý kiến gì không?”
“Không có!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Nàng tin tưởng Dung Cảnh, nếu hắn nói nghiệm chứng thân thể, vậy thì nghiệm chứng thân thể.
Lão hoàng đế nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, thu tinh quang vào trong mắt, hỏi ra phía sau: “Ẩn chủ ở đó không?”
“Bẩm hoàng thượng, có thuộc hạ!” Phía sau lão hoàng đế có một bóng đen mờ nhạt lên tiếng.
“Cùng Vân Vương gia đi nội thất, phải nhìn cẩn thận!” Lão hoàng đế nói với người phía sau.
“Dạ!” Bóng người kia trả lời.
Cả văn võ bá quan tân khách trong sảnh đường đều kinh hãi trong lòng, đây là lần đầu tiên thấy ẩn vệ đứng đầu hoàng thất. Có thể thấy chuyện này được Thánh thượng coi trong bực nào? Thử nghĩ cũng đúng, quan hệ đến song sinh tử bốn mươi năm trước ra đời, vận mệnh của Thiên Thánh, hơn nữa còn quan hệ đến cả nhà thậm chí là cửu tộc Vân Vương phủ. Làm sao có thể không coi trọng? Trong lúc nhất thời mọi người yên lặng như tờ.
“Văn Lai, ngươi mang mấy người đi theo đi!” Lão hoàng đế phân phó Văn Lai ở bên cạnh.
“Dạ, hoàng thượng!” Văn Lai lập tức lên tiếng.
“Từ trước đến nay Đức Vương huynh và Lãnh Vương huynh là quan đồng liêu với Vân Vương huynh nhiều năm. Hôm nay chuyện đại sự như thế này tại sao có thể không có hai vị Vương huynh? Cùng Vân Vương huynh đi làm chứng đi! Nhiều ánh mắt thấy rõ ràng, tránh cho người nào nhìn lầm rồi oan uổng Vân Vương huynh.” Lão hoàng đế nói với Đức Thân vương và Hiếu Thân vương.
“Dạ!” Đức Thân vương và Hiếu Thân vương vội vàng đứng dậy.
“Vân lão Vương thúc, trẫm an bài như vậy có thỏa đáng không? Ngài có muốn đi theo qua đó không? Hoặc là phái hai người Vân Vương phủ cùng đi theo?” Lão hoàng đế dứt lời, quay đầu hỏi Vân lão Vương gia.
Vân lão Vương gia trừng mí mắt lên, liếc lão hoàng đế, lắc đầu “Thân thể không sợ bóng hình. Hoàng thượng xử lý là tốt rồi! Đi một trăm người con ta vẫn là con ta, không thay đổi được.”
“Tốt!” lão hoàng đế khoát khoát tay với đám người Vân Vương gia, Đức Thân vương, Hiếu Thân vương: “Vậy thì đi đi!”
Vân Vương gia dẫn theo mấy người đi vào nội thất.
Kế tiếp, không khí bên trong nội đường còn tĩnh lặng hơn so với trước lúc đi lấy gia phả, hàng trăm người tĩnh lặng như không có người nào, người người đều ở trong lòng nghĩ tới kết quả ra sao. Có Ẩn chủ hoàng thượng xuất động, Đức Thân vương, Hiếu Thân vương đi theo, Vân Vương phủ đi một mình Vân Vương gia, dưới rất nhiều ánh mắt, nếu Vân Vương gia muốn đùa bỡn hoa chiêu gì cũng không thể.
Vân Thiển Nguyệt khẽ nắm bàn tay trong tay áo thành quyền, ở ống tay áo vẽ ra một vòng tròn lại một vòng tròn.
Ngón tay Dung Cảnh tự nhiên tiến sâu trong tay áo của nàng, nhẹ nhàng cầm tay nàng, cũng không nắm toàn bộ bàn tay, mà là cầm nửa đoạn ngón tay, ngón tay như ngọc nắm ngón tay Vân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt nhẹ, như an ủi.
Vân Thiển Nguyệt giương mắt lên nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh ôn nhu mỉm cười với nàng, tim nàng liền ấm áp, cũng nhẹ nhàng cười cười. Loại cảm giác