Vân Thiển Nguyệt lôi kéo Dung Cảnh đi qua hành lang cầu thủy tạ, âm thanh ồn ào náo động từ tiền thính hỉ đường bị ném ở phía sau, hai người một đường không nói chuyện trở lại Thiển Nguyệt các, bây giờ nha hoàn bà tử cũng bị gọi lên tiền thính giúp đỡ làm tiếc cưới, Thiển Nguyệt các yên tĩnh không tiếng động.
Vân Thiển Nguyệt buông tay Dung Cảnh ra, nhu hòa nói với hắn: “Chàng đi vào phòng nghỉ ngơi, ta đi phòng bếp làm sủi cảo cho chàng.”
“Ta và nàng cùng nhau làm!” Dung Cảnh lắc đầu.
“Chàng không mệt?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Nhìn thấy nàng sẽ không mệt!” Dung Cảnh cười dài nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt thấy rõ thân ảnh nàng trong ánh mắt của Dung Cảnh, nàng cười gật đầu, một lần nữa kéo tay hắn, giọng nói nhẹ nhàng “Vậy đi thôi! Xem một chút chàng gói sủi cảo có tốt hơn Dung Phong và Dạ Khinh Nhiễm hay không.”
Dung Cảnh mỉm cười không nói gì, theo Vân Thiển Nguyệt đi phòng bếp.
Hai người tới phòng bếp nhỏ, rửa tay, nhào bột mì, ủ nhân, cán vỏ bánh, Vân Thiển Nguyệt vừa làm vừa giải thích, Dung Cảnh không chút hoang mang, không nhanh không chậm, chăm chú theo chỉ dẫn của Vân Thiển Nguyệt làm sủi cảo.
Dung Cảnh gói sủi cảo tất nhiên là vô cùng tốt, tốt hơn Dung Phong và Dạ Khinh Nhiễm, thậm chí còn tốt hơn so với nàng luyện gói nhiều năm. Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm sủi cảo mà Dung Cảnh gói hồi lâu, có chút không phục nói “Chàng tài giỏi như vậy làm gì, còn muốn cho người khác sống nữa hay không hả?”
Dung Cảnh cười nhẹ, ghé sát vào Vân Thiển Nguyệt “Nàng hi vọng ta không thể làm?”
Vân Thiển Nguyệt nghẹn họng, nhụt chí lắc đầu “Vẫn là có thể làm tốt hơn!”
“Đúng! Ta có thể làm, nàng gả cho ta mới có phúc khí.” Dung Cảnh cười đến rất đắc chí vừa lòng.
Vân Thiển Nguyệt khó khi nhìn thấy ánh mắt Dung Cảnh đắc ý như vậy, không nhịn được buồn cười.
Hai người gói sủi cảo rất nhanh đã xong, Vân Thiển Nguyệt nhóm lửa, Dung Cảnh sắp vào nồi.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh mặc dù ở trong phòng bếp nhỏ hơi nóng phun khắp nơi như vậy nhưng hắn vẫn tú nhã (xinh đẹp nho nhã) như thế, nàng nhịn không được nói “Sau này hai chúng ta lưu lạc giang hồ, liền mở quán bán sủi cảo. Chàng đứng trước cửa như vậy, bảo đảm nhà ta làm ăn rất náo nhiệt, người đến không ngừng.”
“Là nhà chúng ta!” Dung Cảnh sửa lại cho đúng.
“Đúng, là nhà chúng ta!” Vân Thiển Nguyệt cười đến vui vẻ.
Cánh môi của Dung Cảnh cong lên, dùng cái muỗng nhẹ nhàng khuấy trong nồi, để cho sủi cảo rời ra, nhìn da sủi cảo thay đổi sang mượt mà sáng bóng, ở trong nước nhảy nhót, tâm tình của hắn hình như rất tốt, nghiêng đầu hôn lên trên gương mặt Vân Thiển Nguyệt, rồi nhẹ nhàng rời đi, như chuồn chuồn lướt nước, xẹt qua dấu vết ôn nhu.
Mặt Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đỏ lên, hợp với hơi nước bốc lên, trong lúc nhất thời so với sủi cảo trong nồi còn muốn trơn bóng, trong suốt hơn.
Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng, tâm thần rung động, bỗng nhiên vứt muỗng, duỗi tay kéo, ôm Vân Thiển Nguyệt vào trong ngực, cúi đầu hôn ngay xuống môi của nàng. Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, vội vàng đưa tay ngăn trở tay của hắn, giận dữ xấu hổ nói “Sủi cảo sẽ bị nát mất!”
“Nấu nát liền nấu nát!” Dung Cảnh nhìn chằm chằm tay Vân Thiển Nguyệt, ý bảo nàng rút tay về.
“Nấu nát coi như mất công!” Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt.
“Mất công thì mất công!” Ánh mắt Dung Cảnh tụ sóng ngầm.
“Vậy chàng sẽ không có mà ăn!” Vân Thiển Nguyệt tinh tường nhìn sóng ngầm trong mắt Dung Cảnh, tim đập có chút dồn dập.
“Vậy thì ăn nàng!” Môi mỏng của Dung Cảnh cong lên, phun ra hai chữ, ánh mắt càng có nhiều sóng ngầm hơn mấy phần.
Cả khuôn mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ rần lên, sẵng giọng nói: “Ta cũng đang đói bụng đây này!”
“Nàng cũng ăn ta!” Dung Cảnh để sát vào cánh môi Vân Thiển Nguyệt, khàn khàn nói.
Vân Thiển Nguyệt chịu không nổi nhiệt độ trong phòng bếp nhỏ, cảm thấy cả thân thể sắp bị thiêu cháy rồi, rũ mí mắt xuống, không dám nhìn Dung Cảnh, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Chàng làm vậy là không đúng, hôm nay là ngày động phòng hoa chúc ca ca và tẩu tẩu, cũng không phải là của chúng ta .”
“Hả?” Ánh mắt Dung Cảnh lóe lóe.
“Nếu không buông ta ra, sủi cảo sẽ bị nấu nát rồi!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay đẩy hắn.
Dung Cảnh đưa mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, sóng ngầm trong mắt rút đi, buông Vân Thiển Nguyệt ra, khẽ cười nói “Vậy thì ngày khác!”
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, sắc mặt đỏ như rặng mây hồng, thấy Dung Cảnh một lần nữa cầm lấy cái muỗng đi khuấy trong nồi, nàng đỏ mặt đi lấy cái mâm. Không lâu sau đã múc sủi cảo ra bát, hai người ra khỏi phòng bếp nhỏ, đi về phía gian phòng.
Trở lại gian phòng, hai người ngồi trước bàn, cũng không lên tiếng, ăn cơm riêng của mình. Mặc dù không khí trầm mặc, nhưng ấm áp, không khí giữa hai người bắt đầu khởi động, ấm áp như xuân.
Sau khi ăn xong, Vân Thiển Nguyệt thu dọn sạch sẽ đồ trên bàn, mang xuống phòng bếp nhỏ, trở lại thì thấy Dung Cảnh nằm trên nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần, ánh sáng phía ngoài chiếu vào gian phòng, chiếu trên người hắn, cẩm bào trắng nguyệt nha ấm áp như tuyết liên nở rộ, có chút xinh đẹp ấm áp. Nàng nhẹ nhàng đi tới trước mặt hắn, vừa muốn ngồi xuống, thân thể đã bị hắn ôm vào trong ngực, cúi người chính là một nụ hôn dài.
Tim Vân Thiển Nguyệt đập thình thịch lần nữa, khẽ nhếch cánh môi đón ý hùa theo nụ hôn của hắn. Bao nhiêu ngày đêm tưởng niệm, hóa thành trở về một vòng bóng dáng màu trắng, nàng cảm thấy cả đời này sẽ hòa tan ở trong bóng dáng màu trắng ấy. Thật ứng với bài thơ, núi không đồi, thiên địa hợp, dám cùng quân tuyệt.
Hồi lâu, quần áo bị rút đi một nửa, tóc mây rời rạc, hơi có chút mồ hôi, hương hoa quế nồng đậm, trong phòng hơi thở cũng bị lây nhiễm mùi vị triền miên, Dung Cảnh mới chậm rãi buông Vân Thiển Nguyệt ra, đầu tựa vào cổ nàng nhẹ nhàng thở dốc.
Vân Thiển Nguyệt cũng nhẹ nhàng thở dốc, như say như si.
Qua một lúc lâu, Dung Cảnh ngẩng đầu lên, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng kéo khép lại y phục tán loạn của Vân Thiển Nguyệt, ngưng mắt nhìn nàng, giọng nói ôn nhu như nước “Có cái gì muốn hỏi ta sao?”
“Hỏi chàng cái gì?” Vân Thiển Nguyệt ngước mắt, đôi mắt trong sáng như nước bao phủ một tầng lụa mỏng.
“Không có gì muốn hỏi?” Dung Cảnh nhướng mày.
Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng cười cười “Hỏi chào mang theo người nào cùng trở về? Hay là hỏi chàng, người đang ở ngoài ngàn dặm đã sớm biết được kinh thành có âm mưu gì mà dẫn theo người nào trở lại? Hay là hỏi chàng sớm không về muộn không về, tại sao trở về đúng lúc như vậy sao?”
Dung Cảnh cười nhẹ, nụ cười nhu hòa: “Có lúc ta tình nguyện nàng ngốc một chút, lại ngốc một chút nữa, hoàn toàn dựa vào ta!”
“Ta đã đủ ngốc rồi!” Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, sắc mặt có chút tối.
Dung Cảnh chậm rãi thu hồi nụ cười, thu hẹp cánh tay đem Vân Thiển Nguyệt ôm vào trong ngực, thấp giọng nói “Không phải là nàng ngốc, mà là không muốn bày mưu. Thời cuộc này đã như vậy, vạch trần một tầng mặt nạ, phía sau không phải là xương cốt thành đống, chính là máu tươi đầm đìa. Ta biết nàng không muốn nhìn.”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nhưng ngay sau đó nụ cười nở rộ, vùi đầu vào trong ngực Dung Cảnh, nghe hơi thở thanh nhã của hắn, hít một hơi, thỏa mãn nói: “Đúng vậy, chàng hiểu ta, nhưng sao ta lại ngu xuẩn như vậy, ta không đi mưu mô, không nhìn, mắt điếc tai ngơ, liền cho rằng thiên hạ thái bình rồi, hôm nay suýt nữa hại Vân Vương phủ.”
“Hôm nay không phải là lỗi của nàng!” Dung Cảnh lắc đầu.
“Là lỗi của ta! Nếu ta không phải mắt điếc tai ngơ, làm sao đến mức để cho Vân Vũ bị người lợi dụng? Mặc dù hắn chết không có gì đáng tiếc, nhưng hắn dù sao cũng là nhất mạch của Vân Vương Phủ, giữ lại máu mủ của Vân thị, nhìn thấy Vân Ly đau đớn, Nhị thúc thương tâm, trong lòng gia gia nhất định cũng không tốt, ta mới hối hận mình không nên một lòng chuẩn bị đại hôn cho Vân Ly, mà sơ sót chuyện trong ngoài phủ, suýt nữa tạo thành sai lầm lớn.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, thấp giọng nói.
“Lúc chuẩn bị đại hôn cho Vân Ly nàng suy nghĩ gì?” Dung Cảnh trầm thấp nhu hòa hỏi.
“Nhớ chàng!” Vân Thiển Nguyệt phun ra hai chữ.
Cánh tay Dung Cảnh buộc chặt, cúi đầu hôn trên tóc Vân Thiển Nguyệt, vui vẻ tựa hồ từ trong ngực tràn đầy ra ngoài, nụ cười thỏa mãn “Ta thật cao hứng.”
Vân Thiển Nguyệt đẩy ra hắn “Suýt nữa gây ra lỗi, chàng còn cao hứng?”
“Nàng một lòng chuẩn bị hôn lễ, lúc chuẩn bị hôn lễ một lòng nghĩ tới ta, phải chăng cũng nghĩ đến nếu lúc chúng ta đại hôn hẳn cũng như thế này hay không?” Dung Cảnh cười hỏi.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt có chút buồn bực. Cũng chỉ thử suy nghĩ trong giới hạn chút đi! Không biết lúc nào bọn họ mới đại hôn? Cho tới bây giờ nàng không nghĩ tới sẽ có một ngày mình khẩn cấp đem mình gả ra ngoài như vậy. Không có tiền đồ a!
Mặt mày Dung Cảnh vui vẻ cong lên, như vầng trăng khẽ cong soi sáng khắp nơi “Chứng tỏ ta ở trong lòng nàng rất quan trọng. Quan trọng đến mức nàng nguyện ý an phận ở một góc, không muốn bị quấy rầy, tựa như chuẩn bị đại hôn của mình ngăn trở tất cả rắc rối ở bên ngoài. Như vậy sao ta có thể mất hứng được chứ?”
“Ở trong lòng ta chàng vốn rất quan trọng!” Vân Thiển Nguyệt cười cười.
“Nói rõ tâm can Thiển Nguyệt tiểu thư sống rồi!” Dung Cảnh đưa tay chỉ vào ngực Vân Thiển Nguyệt, cười nói.
Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt co rút, gạt tay Dung Cảnh ra, dùng sức chạm vào ngực của hắn, giọng nói bỗng nhiên có chút hung ác “Thành thật khai báo! Chàng là từ nơi nào tìm hắn trở về? Đừng nói ngẫu nhiên gặp phải, hoặc là ngẫu nhiên trở lại, trên cái thế giới này cũng không có nhiều chuyện ngẫu nhiên như vậy! Hoặc là nói chàng vẫn luôn biết hắn ở nơi nào?”
“Đau quá!” Dung Cảnh nhìn về phía bộ ngực, mặt lộ vẻ đau đớn.
Vân Thiển Nguyệt lập tức rút ngón tay về, không nhịn được vuốt vuốt cho hắn, giương mắt thấy ánh mắt của hắn đều là vui vẻ, nàng trợn mắt “Nói!”
“Nàng cho rằng mười năm này ta cũng chỉ có Thiên Sơn tuyết liên là có thể giữ được mạng sống sao?” Dung Cảnh thở dài một tiếng: “Mặc dù có y thuật của Linh Ẩn đại sư, có Thiên Sơn tuyết liên, có suối nước nóng, có giường noãn ngọc, có võ công của ta, nhưng những điều này là điều kiện phụ thuộc, căn bản không có tác dụng, sao ta có thể kiên trì được mười năm?”
Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, lập tức ngừng tay, nghiêm nghị nhìn Dung Cảnh: “Nghĩa là sao?”
“Là hàng năm Duyên thúc thúc đều tới Vinh vương phủ một lần giúp ta nâng cao công lực để chống cự hàn độc ngày càng nặng dần, ba ngày đó chính là chống đỡ một năm của ta.” Dung Cảnh nói.
“Vào lúc nào hàng năm?” Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc hỏi.
“Sau lễ Khất Xảo!” Dung Cảnh nói “Bởi vì hàng năm vào lúc này hàn độc phát tác nặng nhất!”
“Ta vẫn luôn cực kỳ để ý Vinh vương phủ, chàng đang ở trong phủ làm chuyện gì căn bản ta đều biết, chàng xuất phủ cũng như nằm lòng bàn tay của ta, nhưng sao lại không phát hiện ra? Hình như lễ Khất Xảo hàng năm ta cũng sẽ đi Vinh vương phủ một chuyến?” Vân Thiển Nguyệt cau mày.
Dung Cảnh cười khẽ, ấm giọng nói: “Duyên thúc thúc cố ý tránh nàng, ta cũng không muốn để cho nàng nhìn thầy quá trình thống khổ lúc trừ độc của ta, dĩ nhiên là giấu diếm nàng. Không để cho nàng phát hiện vẫn có thể làm được .”
“Nói như vậy chàng đã sớm biết hắn là phụ thân ta rồi?” Mặt Vân Thiển Nguyệt trầm xuống. Hàng năm phụ thân nàng đều đến kinh thành Thiên Thánh chống cự hàn độc cho Dung Cảnh? Vì sao không đến gặp nàng? Vốn là không oán hận ông, lúc này trong lòng không khỏi dâng lên tức giận. Mà người đã sớm biết cũng không nói cho nàng biết, càng làm cho nàng giận càng thêm giận.
Dung Cảnh lắc đầu “Trước kia ta cũng không biết, là gần đây mới biết!”
“Chàng không biết? Phụ thân ta tên là Vân Thiều Duyên, chàng kêu ông ấy là Duyên thúc thúc mười năm? Lại không biết?” Vân Thiển Nguyệt cho Dung Cảnh một ánh mắt ngươi lừa gạt quỷ.
Dung Cảnh đưa tay nâng trán, nhẹ nhàng thở dài “Ta thật sự không biết, ta chỉ biết ông ấy là Nam Lương quốc sư. Đây cũng không phải là ông nói cho ta biết, mà là ông ấy tới Vinh vương phủ mấy lần sau đó chính ta tự phỏng đoán. Bởi vì hàng năm Nam Lương quốc sư cũng sẽ đi Nam Lương ở hai tháng, lúc rời đi ước chừng chính là sau Trung thu, lại có công lực cao như thế, trong thiên hạ không có mấy người, căn cứ thời gian hắn từ Nam Lương rời đi mà suy đoán, hơn nữa ngôn hành cử chỉ giống như lời đồn đãi về Nam Lương quốc sư, cho nên ta đoán ông ấy là Nam Lương quốc sư. Ông ấy rất bí ẩn, sau ba ngày trợ giúp ta tăng lên công lực chống cự hàn độc, ngay cả nghỉ ngơi cũng không nghỉ liền rời đi, mỗi lần đều là như vậy. Cho nên ta cho là ông che giấu với bên ngoài sợ người khác biết thân phận Nam Lương quốc sư, như vậy sẽ có rất nhiều phiền toái, nàng biết hoàng thượng hận Nam Lương quốc sư thấu xương. Ta chưa từng suy nghĩ đến trên người nàng, thì như thế nào sẽ nghĩ tới ông ấy là phụ thân của nàng?”
“Vậy chàng biết lúc nào?” Tức giận của Vân Thiển Nguyệt vơi đi một chút.
“Trước đó không lâu lần Nam Lương quốc sư tới kinh thành, ông ấy đi Vinh Hoa cung của cô cô, ánh mắt nhìn nàng khác thường khiến ta hoài nghi, sau lại bởi vì việc nàng chữa khỏi hàn độc cho ta chưa tiết lộ ra ngoài, Duyên thúc thúc cho là ta vẫn còn bị hàn độc hành hạ, liền đi Vinh Vương phủ giúp ta. Sau lại nhờ Duệ thái tử gửi thư cho nàng. Ta mới biết ông ấy là phụ thân nàng.” Dung Cảnh nói.
“Sau đó chàng uy hiếp ông ấy cái gì mà ông ấy nói cho chàng biết chỗ ông ấy dừng chân?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Ông ấy mới không nói cho ta biết! Duyên thúc thúc là ai? Nàng cho rằng ta uy hiếp được ông ấy?” Dung Cảnh bỗng nhiên cười, có chút đắc ý, ánh mắt giảo hoạt nói “Ta biết ông ấy muốn đi, liền hạ mê y hương trên người ông. Loại hương này vô sắc vô vị, là ta nghiên cứu ra, Thanh Đề có thể theo mùi hương mà theo dõi, sẽ không bị ông phát hiện.”
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, khó khi thấy được Dung Cảnh đắc ý như vậy, nàng buồn cười nói “Mê y hương là chàng đặc biệt nghiên cứu chế tạo để đối phó với ông ấy?”
“Ừ!” Dung Cảnh mỉm cười gật đầu “Ta vẫn luôn tò mò về ông, nhiều năm như vậy cũng không phải là không có theo dõi qua, vô luận là ta phái người theo dõi, hay là tự mình theo dõi, cuối cùng đều không ngoại lệ là mất dấu, tìm không được tung tích của ông ấy. Ta liền muốn biết ông ấy ngoại trừ Nam Lương thì ở chỗ nào, thỏ khôn có ba hang. Cho nên, liền nghiên cứu chế tạo ra loại hương này.”
“Thanh Đề theo dõi mà không bị ông ấy phát hiện? Ông ấy giảo hoạt như vậy mà!” Vân Thiển Nguyệt nhớ Nam Lăng Duệ nhắc tới Nam Lương quốc sư là một bộ hận đến nghiến răng nhưng lại không biết làm sao, hắn dùng tất cả biện pháp thậm chí trói ông ấy lại, nhưng ông ấy đều có biện pháp rời đi. Thanh Đề đi theo lại không bị ông phát giác?
“Đương nhiên sẽ không phát hiện ra! Bởi vì sau khi ông ấy đi một ngày ta mới để cho Thanh Đề lần theo mùi hương đi theo ông ấy! Ông ấy đương nhiên không biết ta theo dõi ông. Mà mê y hương phải ba ngày mới có thể tản đi. Khi đó Thanh Đề đã tìm được ông ấy.” Dung Cảnh cười nói.
“Giảo hoạt!” Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn hướng nóc phòng, quả nhiên Dung Cảnh giảo hoạt hơn Nam Lăng Duệ.
“Đối phó với Duyên thúc thúc, không giảo hoạt không được. Trong thiên hạ này ta chưa từng thấy người nào giảo hoạt hơn Duyên thúc thúc, ta tốn tâm tư nhiều năm như thế mới tìm được nơi ở của ông.” Dung Cảnh cười điểm điểm chóp mũi của Vân Thiển Nguyệt.
“Vì sao ông phải trợ giúp chàng tăng công lực trừ độc? Chàng có hỏi ông ấy không?” Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt từ nóc phòng.
“Hỏi! Ông nói là cố giao (bạn cũ) của phụ thân ta. Không đành lòng nhìn huyết mạch duy nhất của hắn bị tổn thương. Khi đó ta cho rằng Nam Lương quốc sư và phụ thân là cố giao, cho nên giúp ta, chưa từng nghĩ đến thì ra hắn là Vân Vương.” Dung Cảnh nhắc tới phụ thân hắn, nụ cười trên mặt thu lại mấy phần “Ta có thể sống cho tới bây giờ, là công lao của Duyên thúc thúc.”
Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng “Những nằm này mặc dù ca ca những không biết ông là phụ thân, nhưng hàng năm có thể nhìn thấy hắn, mặc dù ngươi không biết hắn là phụ thân ta, cũng hàng năm có thể nhìn thấy hắn. Ta chính là cái hài tử không ai muốn, những năm này hắn không đến kinh thành cũng thôi đi, tới lại tránh né ta không gặp ta? Thật là ghê tởm!”
Sắc mặt Dung Cảnh ấm áp “Chắc là nàng còn giảo hoạt hơn ta, Duyên thúc thúc sợ thấy nàng thì không thể rời đi! Cho nên không gặp đi!”
“Ta có thể buộc không để cho ông đi?” Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt không tốt, trong lòng bực mình: “Phụ thân gì chứ! Thiệt thòi cho ta đó biết ông ấy là phụ thân, ca ca tức giận hận không được giết người, ta còn dỗ hắn hồi lâu mới tốt, hôm nay tức chết ta.”
Dung Cảnh nghe vậy cười vỗ vỗ thân thể Vân Thiển Nguyệt, như dỗ hài tử: “Ngoan, ta dỗ nàng, ông ấy tất nhiên có nỗi khổ tâm, nếu không không thể nào tránh gặp nàng. Dù sao hôm nay ông ấy tới, sau đó nàng hỏi một chút không phải là được sao.”
“Không hỏi!” Vân Thiển Nguyệt bực mình lắc đầu.
“Tại sao không hỏi? Để cho ông ấy lấy ra đồ có giá trị lớn nhất để bồi thường lại cho nàng!” Dung Cảnh nói.
“Ta mới không cần bồi thường, nhiều năm như vậy, có cái gì có thể bồi thường lại ta mất đi song thân phụ mẫu? Bồi thường lại một ngàn lần một vạn lần, đem châu báu giá trị liên thành chất đầy Thiển Nguyệt các này cũng không đền bù nổi.” Hốc mắt Vân Thiển Nguyệt có chút ẩm ướt, ai cũng không tưởng tượng nổi lúc đám người Đức Thân vương, Hiếu Thân vương, Vân Vương gia nghiệm thân trở lại, một khắc ông xuất hiện ở hỉ đường kia trong nội tâm nàng tâm tình chấn động cuồn cuộn như thủy triều. Cho tới bây giờ không nghĩ tới ông ấy lại có thể xuất hiện ở Vân Vương phủ như vậy. Không hổ mặc dù Vân Vương đổi người nhiều năm như vậy lão hoàng đế cũng không phát giác được, ông ấy thật sự sắm vai rất giống Vân Vương gia, nhu nhược như vậy cùng vẻ mặt và cử chỉ bước đi cũng không khác nhau, nơi nào có nửa điểm giống Nam Lương quốc sư đạm bạc, cao xa? Nếu không phải nàng biết trên người Vân Vương gia không có bớt, hôm nay người trở