Hoàn Khố Thế Tử Phi

Cấm thuật phệ hồn


trước sau

Mặc dù hôm đó bởi vì chuyện của Tứ hoàng tử và Triệu Khả Hạm mà lão hoàng đế suýt nữa giết chết Dạ Thiên Dục, nhưng sự tình đã cách một tháng, hình như mọi người đều đã quên sạch chuyện này, hôm nay trước cổng phủ của Tứ hoàng tử ngựa xe như nước, khách quý chật nhà.

Kiệu hoa dừng lại trước cổng của phủ Tứ hoàng tử, Dạ Thiên Dục xoay người xuống ngựa, theo thủ tục đại hôn ở cổ đại, hắn bắt đầu kéo cung tên bắn cửa kiệu, đá cửa kiệu, điều này ở cổ đại gọi là ra oai phủ đầu.

Vân Thiển Nguyệt phải nhận những cái nhìn chăm chú trên đường đi, lúc này rốt cục cũng được giải thoát, nàng cũng xoay người xuống ngựa, cảm thấy bây giờ bản thân mình không còn chuyện gì cần làm nữa? Liền theo khách định đi vào bên trong.

“Nguyệt muội muội, muội đến dìu Hạm Nhi đi!” Đúng lúc này, Dạ Thiên Dục gọi Vân Thiển Nguyệt.

“Ca ca tốt của ta, ngươi thật sự đem ta làm muội muội ruột của ngươi mà sai bảo rồi hả?” Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ quay đầu lại.

Dạ Thiên Dục cười với nàng, lộ ra hàm răng trắng, người mặc cẩm bào đỏ thẫm tươi sáng chói mắt, khiến hắn càng sáng sủa hơn, cười nói: “Đúng vậy, muội không phải là muội muội ruột của ta, mau tới đây!”

Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ, chỉ có thể đi qua, hôm nay là ngày đại hỉ của người ta, cô dâu chú rể là lớn nhất, nàng không thể không giúp đỡ a!

Dìu Triệu Khả Hạm bước qua chậu than, giẫm lên lụa đỏ, một đường đi đến hỉ đường được bài trí.

Mọi người sớm đã ngồi trong hỉ đường. Lão hoàng đế ốm đau nằm trên giường, hôm qua lại uống rượu, đương nhiên hôm nay không thể tham gia hôn lễ. Nhưng ngoài ý muốn chính là hôm nay hoàng hậu lại có mặt ở đây, hoàng hậu được người hầu hạ vây quanh, ngồi ngay ngắn trên hỉ đường.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hoàng hậu, chỉ hai tháng không gặp, cô cô tiều tụy không thành hình người, nhưng có son phấn che lấp, sắc mặt không khó nhìn lắm, nàng tính ngày, hôm nay đã mang thai được tám tháng rồi, thời gian trôi qua thực vui vẻ.

Vị quan phụ trách lễ nghi hô một tiếng giờ lành đã đến, Vân Thiển Nguyệt buông tay Triệu Khả Hạm ra, đứng bên cạnh vị quan phụ trách lễ nghi.

Nhất bái thiên địa!

Nhị bái cao đường!

Phu thê giao bái!

Đưa vào động phòng!

Tất cả đều tiến hành tương đối thuận lợi, ở ghế ngồi của khách mọi người nhao nhao chúc mừng Tứ hoàng tử Dạ Thiên Dục. Dạ Thiên Dục nắm tay Triệu Khả Hạm đi vào hậu điện của nội viện.

Vân Thiển Nguyệt thở dài một hơi, nghĩ đến bây giờ, nàng đã công đức viên mãn, có thể ngồi xuống uống một chén rượu mừng nhỉ? Đáng tiếc ý nghĩ của nàng vừa lóe lên, đã nghe thấy truyền đến một tiếng kêu đau của Triệu Khả Hạm kéo về, nàng hoảng sợ, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Triệu Khả Hạm ôm bụng khom người, khăn cô dâu rơi xuống, sắc mặt vô cùng thống khổ. Nàng khẽ giật mình, nhìn xuống phía dưới người nàng ấy, chỉ thấy trên mặt đất chỗ nàng ấy đứng đầy máu tươi, sắc mặt nàng thay đổi, vội vàng đi tới.

Mọi người trên ghế khách mời cũng bị tình huống bất ngờ này làm hoảng sợ.

“Hạm nhi!” Dạ Thiên Dục thì sắc mặt đại biến, lo lắng gọi một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt đi đến phía trước, một tay nắm chặt mạch của Triệu Khả Hạm, bắt mạch cho nàng.

“Nguyệt muội muội, nàng ấy sao vậy? Tại sao có thể như vậy…” Dạ Thiên Dục hoảng sợ nhìn Vân Thiển Nguyệt vội vàng hỏi.

Vân Thiển Nguyệt nắm mạch đập của Triệu Khả Hạm một lúc, môi cắn chặt, nghe thấy Dạ Thiên Dục hỏi nàng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong lúc nhất thời không nói gì.

“Nguyệt muội muội, rốt cuộc là chuyện gì? Muội nói đi!” Dạ Thiên Dục thấy vẻ mặt hiếm thấy của Vân Thiển Nguyệt, càng hoảng hốt.

“Tỷ ấy sảy thai rồi!” Vân Thiển Nguyệt thốt ra một câu.

“Cái gì?” Dạ Thiên Dục kinh hãi buông tay đang dìu Triệu Khả Hạm ra, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Triệu Khả Hạm không người đỡ, sắp ngã xuống trên mặt đất.

Vân Thiển Nguyệt lập tức đưa tay đỡ nàng ấy, nói với Dạ Thiên Dục: “Muội thử xem mạch của tỷ ấy giống như, chắc chắn là sảy thai.”

Dạ Thiên Dục kinh ngạc nhìn Triệu Khả Hạm, giống như đã ngu ngốc, người cứng nhắc, không nhúc nhích.

Triệu Khả Hạm hình như cũng rất kinh ngạc, khuôn mặt cứng đờ, vô cùng đau đớn, trắng bệch.

“Cái này… Sao lại sảy thai?” Một lúc lâu sau Dạ Thiên Dục mới kịp phản ứng, một lần nữa đỡ Triệu Khả Hạm.

“Cái này phải kiểm tra thêm nữa! Trước mắt còn chưa biết. Đưa tỷ ấy vào phòng trước đi! Sảy thai rất nguy hiểm, tranh thủ thời gian tìm được nguyên nhân, mới có thể cho tỷ ấy dùng đúng thuốc. Nếu không hậu quả không thể lường được.” Lúc Vân Thiển Nguyệt nói chuyện nhìn thoáng qua chỗ ghế ngồi của tân khách, không thấy bóng dáng Dạ Thiên Dật, Dung Cảnh và Ngọc Tử Thư, nhưng Dạ Khinh Nhiễm và Dung Phong vẫn ở đó.

Dạ Thiên Dục nghe vậy không để ý đến máu trên người Triệu Khả Hạm, vội vàng ôm nàng ấy lên, nhanh chân đi về gian phòng chỗ hậu điện.

Vân Thiển Nguyệt vẫy vẫy tay với Dung Phong và Dạ Khinh Nhiễm, hai người kia lập tức đứng dậy đi về phía nàng, bước chân ba người đi theo Dạ Thiên Dục đi về phía hậu điện.

Tiệc cưới phát sinh chuyện như vậy, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều im lặng.

Hoàng hậu muốn đứng lên đi theo, ma ma phía sau nàng giữ chặt nàng, nàng biết không nên đi, liền ngồi trên ghế chủ trì không di chuyển. Nhìn ba người kia rời đi.

Đi vào hậu điện, Dạ Thiên Dục đặt Triệu Khả Hạm ở hỉ phòng, Vân Thiển Nguyệt dẫn đầu đi vào, Dạ Khinh Nhiễm và Dung Phong liếc mắt nhìn nhau, cũng đi theo vào.

“Nguyệt muội muội, muội bắt mạch cẩn thận cho nàng ấy một lần nữa đi, nhìn xem rốt cuộc nàng ấy bị sao vậy? Sao lại có thai, hơn nữa hôm nay còn sảy thai, nàng ấy ăn phải cái gì sao?” Dạ Thiên Dục đứng trước giường, sắc mặt còn trắng hơn Triệu Khả Hạm đang đau đớn nằm trên giường.

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, một lần nữa cẩn thận bắt mạch cho Triệu Khả Hạm. Một lúc sau, nàng bỏ tay xuống, nói với Dạ Thiên Dục nói: “Buổi sáng tỷ ấy không ăn cơm, chẳng những tỷ ấy không ăn, tất cả mọi người ở Thiển Nguyệt các đều không ăn. Không ăn gì, vậy là từ Thiển Nguyệt Các đi ra dọc đường đi nhiễm phải cái gì đó.”

“Nhiễm phải cái gì?” Dạ Thiên Dục lại hỏi.

Vân Thiển Nguyệt không trả lời, ngoắc tay với Dạ Khinh Nhiễm cùng Dung Phong, “Y thuật của hai người các huynh giỏi hơn ta, các huynh tới nhìn xem, tỷ ấy nhiễm phải cái gì?”

Dạ Khinh Nhiễm liếc nhìn Dạ Thiên Dục, Dạ Thiên Dục không ngăn cản, hắn tới bắt mạch cho Triệu Khả Hạm. Một lúc sau, hắn buông tay ra, lắc đầu nói với Dạ Thiên Dục.

“Ngươi đừng nói với ta là ngươi nhìn không ra?” Dạ Thiên Dục sắc mặt thâm trầm.

“Đúng là không nhìn ra!” Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu.

“Dung Phong, huynh tới xem cho tỷ ấy!” Dạ Thiên Dục nhìn về phía Dung Phong.

Dung Phong đi lên phía trước, bắt mạch cho Triệu Khả Hạm, một lát sau, cũng lắc đầu với Dạ Thiên Dục, “Phong cũng nhìn không ra.”

“Điều này thực sự rất kỳ lạ! Y thuật của ba người các ngươi cao siêu, lại nhìn không ra. Chẳng lẽ là kịch độc nguy hiểm nhất thế gian hay sao?” Dạ Thiên Dục không biết là hoảng sợ, hay là tức giận, giọng điệu bực tức run rẩy.

“Dung Phong, ngươi đi tìm Dung Cảnh đến!” Vân Thiển Nguyệt liếc nhìn Dạ Thiên Dục, nói với Dung Phong.

Dung Phong lên tiếng, lui ra ngoài.

Dạ Khinh Nhiễm liếc nhìn Triệu Khả Hạm được Dạ Thiên Dục ôm từ hỉ đường về nằm ở trên giường cắn răng không rên một tiếng, cũng lui ra ngoài.

“Đều đi ra ngoài!” Dạ Thiên Dục bỗng nhiên vung tay lên, nha hoàn hỉ bà trong phòng đều im bặt, lui ra khỏi phòng.

Không bao lâu, gian phòng chỉ còn lại có Dạ Thiên Dục,Triệu Khả Hạm nằm trên giường, cùng với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt thấy môi của Triệu Khả Hạm đã bị cắn nát, trong thời gian ngắn như vậy, trên giường chỗ tỷ ấy nằm đầy máu. Nàng từ trong ngực móc ra một viên thuốc, đưa tới bên miệng Triệu Khả Hạm, nói khẽ với tỷ ấy: “Uống viên thuốc này trước đi!”

Triệu Khả Hạm khó khăn hé miệng, nuốt viên thuốc vào, sau đó đau đớn khép miệng lại.

“Nguyệt muội muội, muội biết đúng hay không? Dạ Khinh Nhiễm và Dung Phong cũng biết chuyện gì đó, cho nên không nói đúng hay không?” Dạ Thiên Dục nhìn chằm chằm vào Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Muội thật sự không biết!”

“Không phải tử thảo? Không giống với lần trước Tần Ngọc Ngưng trúng tử thảo sao?” Dạ Thiên Dục không tin nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Không phải! Máu Tần Ngọc Ngưng khi trúng phải tử thảo là màu tím, mà tỷ ấy không phải, máu chảy ra của tỷ ấy là màu đỏ tươi.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

“Vậy rốt cục là chuyện gì xảy ra !” Dạ Thiên Dục thất vọng phẫn nộ.

“Muội đã cho tỷ ấy uống một viên thuốc bảo vệ tâm mạch, muội không biết tình huống, không dám kê thuốc lung tung và chữa bệnh cho tỷ ấy, đợi Dung Cảnh đến đây thôi!” Vân Thiển Nguyệt động viên nhìn Dạ Thiên Dục, “Trước tiên, huynh đừng luống cuống. Triệu tỷ tỷ đau như thế nào mà một tiếng cũng không nói? Huynh vội cái gì?”

Dạ Thiên Dục nhìn về phía Triệu Khả Hạm, Triệu Khả Hạm miễn cưỡng cười cười với hắn, giọng nói suy yếu, “Đừng nóng vội, có Nguyệt muội muội ở đây, lát nữa Cảnh thế tử sẽ đến, y thuật của Cảnh thế tử rất giỏi… Muội sẽ không sao cả…”

“Hài tử… Nàng… Tại sao có thể có em bé?” Dạ Thiên Dục tiến lên một bước, duỗi tay nắm chặt tay Triệu Khả Hạm.

Triệu Khả Hạm lắc đầu, “Muội cũng không biết, mấy ngày nay người muội thực sự không thoải mái, muội tưởng rằng sắp đám cưới quá khẩn trương, không ăn được, lại không nghĩ rằng… Thiên Dục, nếu muội sớm biết như vậy, cẩn thận một chút có lẽ sẽ không nhiễm phải cái gì đó. Đúng… Không…”

“Đừng nói xin lỗi, nên nói xin lỗi chính là ta, mấy ngày này ta bận đám cưới, không chú ý cơ thể nàng rõ ràng không khỏe, cũng không mời thái y, ta…” Dạ Thiên Dục hối hận tự trách nhìn Triệu Khả Hạm.

“Không trách huynh, huynh đã cho ta tất cả những điều tốt nhất rồi.” Triệu Khả Hạm lắc đầu.

Dạ Thiên Dục còn muốn nói gì nữa, nhưng Vân Thiển Nguyệt lại cắt ngang lời hắn: “Bây giờ huynh tự trách cũng tác dụng gì! Con sau này còn sẽ có, cơ thể Triệu tỷ tỷ quan trọng hơn.”

“Đúng, thân thể của nàng quan trọng hơn, Hạm Nhi, nàng nhất định phải khỏe mạnh, không thể có chuyện gì, cũng không được có chuyện gì! Bây giờ ta chỉ còn lại có nàng thôi.” Dạ Thiên Dục vùi mặt vào trong lòng bàn tay của Triệu Khả Hạm.

Triệu Khả Hạm cắn răng gật gật đầu, kiên định nói: “Muội không có việc gì cả!”

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, xoay người không nhìn hai người nữa, ngày đại hỉ biến thành đau buồn, không gì hơn cái này!

Trong phòng yên tĩnh, không có tiếng nói, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đau đớn kìm nén rất nhỏ của Triệu Khả Hạm.

Ước chừng qua thời gian uống cạn hai ba chén trà, bên ngoài có tiếng bước chân đi tới, tuy rất nhanh, nhưng cũng vô cùng tao nhã.

Vân Thiển Nguyệt nhìn ra ngoài cửa, thì thấy Dung Cảnh đi tới, Dung Phong đi theo phía sau, hai người rất nhanh đi vào gian phòng, Dạ Thiên Dục nghe tiếng lập tức đứng lên, nhìn về phía Dung Cảnh, vội vàng nói: “Cảnh thế tử, ngươi mau tới đây nhìn xem rốt cuộc nàng ấy bị sao vậy!”

Dung Cảnh gật gật đầu, chậm rãi đi đến trước giường, một sợi dây nhỏ từ trong tay áo vung ra buộc ở trên cổ tay Triệu Khả Hạm.

Vân Thiển Nguyệt cũng quay người lại nhìn Dung Cảnh.

Dạ Thiên Dục ngay cả nháy mắt cũng không nháy mắt, nhìn chằm chằm vào Dung Cảnh.

Thần sắc Dung Cảnh bình tĩnh, qua một lúc lâu, rút sợi tơ về, nói với Dạ Thiên Dục người vẫn đang nhìn hắn: “Là chú thuật Nam Cương!”

“Cái gì?” Sắc mặt Dạ Thiên Dục phát lạnh.

“Thật sự là chú thuật Nam Cương!” Dung Cảnh thản nhiên nói: “Hơn nữa là Phệ Hồn thuật – cấm thuật của Nam Cương.”

“Tại sao có thể như vậy?” Tia sáng trong mắt Dạ Thiên Dục sắc nét.

“Nàng vẫn ở cùng một chỗ với muội, sao có thể trúng cái này?” Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn về phía Dung Cảnh, lúc nãy nàng bắt mạch cho Triệu Khả Hạm, cái gì cũng không đoán ra, đã nghi ngờ là chú thuật Nam Cương. Dạ Khinh Nhiễm và Dung Phong cũng chuẩn đoán giống nàng, trong lòng nàng có hơi suy nghĩ, bây giờ Dung Cảnh đến xác nhận, hắn nói là Phệ Hồn thuật, vậy là Phệ Hồn thuật rồi.

“Phệ Hồn thuật phải có hồn dẫn, mới có thể phệ hồn* (cắn xé linh hồn). Trắc Phi của Tứ hoàng tử trúng phải Phệ Hồn thuật ba ngày trước. Nàng trúng hồn dẫn, hôm nay có người đang ngầm thúc dục Phệ Hồn thuật, nàng ấy mới phát tác.” Dung Cảnh chậm rãi nói.

“Ba ngày trước?” Dạ Thiên Dục nhìn về phía Triệu Khả Hạm, hỏi: “Hạm Nhi, ba ngày trước nàng làm cái gì?”

Từng giọt mồ hôi trên trán Triệu Khả Hạm rơi xuống, nàng đau đớn lắc đầu.

“Trước đừng hỏi nàng! Dung Cảnh, cứu người quan trọng hơn!” Vân Thiển Nguyệt nói với Dung Cảnh.

Dung Cảnh gật gật đầu, nhấc chân đi đến trước bàn, viết một đơn thuốc lên giấy Tuyên Thành đang được trải ra, sau đó xoay người nói với Dạ Thiên Dục: “Tứ hoàng tử, trước sai người sắc thuốc đi! Hài từ của trắc phi Tứ hoàng tử không giữ được, nhưng ta có thể bảo vệ tính mạng của nàng ấy.

Dạ Thiên Dục gật đầu, bước chân nặng nề đi đến trước bàn, cầm phương thuốc, quay ra bên ngoài hô một tiếng, “Người tới!”

Tiếng hô vừa dứt, một tùy tùng thân cận của hắn đi tới, hắn đưa đơn thuốc cho người nọ, người nọ vội vàng đi.

“Vừa rồi nàng cho nàng ấy uống một viên Hộ Tâm Đan?” Dung Cảnh nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, mấy năm này trên người nàng đều mang một ít thuốc để ứng phó nhu cầu bức thiết, chỉ có khoảng thời gian mất đi ký ức kia không mang, bây giờ khôi phục lại trí nhớ, cũng khôi phục thói quen này.

“May mắn có một viên Hộ Tâm Đan! Nếu không về sau chỉ sợ Triệu tiểu thư không thể nào mang thai nữa!” Dung Cảnh nói.

Sắc mặt Dạ Thiên Dục chùng xuống, “Người nào dám sử dụng Nam Cương cấm thuật hại người? Hơn nữa lại hại Hạm Nhi cùng hài tử trong bụng của nàng.”

“Người mà người phía sau muốn hại không phải Triệu tỷ tỷ, mà là hài tử trong bụng của tỷ ấy. Chỉ sợ trong phủ của huynh có gian tế, huynh và Triệu tỷ tỷ đều không phát hiện tỷ ấy có hỉ mạch, nhưng có người đã phát hiện ra rồi. Cho nên, mới có chuyện hôm nay.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Chuyện như vậy, chỉ có người hầu hạ thân cận thôi!” Dung Cảnh nói.

“Người đâu, gọi những người hầu hạ bên cạnh ta và Hạm Nhi mấy ngày nay tới! Bổn điện hạ hỏi từng người một! Nhìn xem là người nào ăn gan chó, lại dám hại Hạm Nhi.” Dạ Thiên Dục sải bước đi ra khỏi cửa phòng, đứng ở cửa ra vào, bình tĩnh ra lệnh cho hai người đang chờ bên cạnh.

Người ở bên ngoài cùng nhau trả lời vâng một tiếng, rồi đi gọi người.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Triệu Khả Hạm, thấy nàng nằm ở trên giường, sắc mặt tuy thống khổ, nhưng trong mắt giống như là trầm tư, xem ra hình như đang nhớ lại sự việc, nàng dời ánh mắt nhìn về phía Dung Cảnh, hỏi: “Sao hôm nay chàng không tới tham gia hôn lễ?”

“Bởi vì sự tình của Hiếu thân vương hôm qua Hoàng Thượng giận dữ nổi trận lôi đình, làm tổn thương tim phổi. Hôm nay ta và Thất hoàng tử đều ở trong cung.” Dung Cảnh khẽ nói.

“Vậy Tử Thư đâu?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Hắn nói hôm qua đua ngựa không được nghỉ ngơi, không tới tham gia hôn lễ, về Vinh vương phủ rồi!” Dung Cảnh lại nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không hỏi nữa.

Bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng đi tới, không bao lâu, liền chiếm hết cả sân nhỏ.

Vân Thiển Nguyệt đi đến phía trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ thấy một đám người đông nghịt, Dạ Thiên Dục bình tĩnh đứng ở cửa ra vào. Mọi người đều quỳ trên mặt đất, không ít người đang run rẩy. Nàng nhìn liếc qua, buồn tẻ không thú vị, nói với trên giường Triệu Khả Hạm: “Triệu tỷ tỷ, tỷ nhớ ra điều gì rồi sao?”

Triệu Khả Hạm thu hồi suy nghĩ, cắn răng lắc đầu.

“Tỷ nhớ lại xem bắt đầu từ lúc nào thì tỷ cảm thấy không thoải mái, lúc tỷ cảm thấy khó chịu ai ở bên cạnh, biết đâu là một sự việc nhỏ chẳng có can hệ gì, nhưng càng bình thường, lại càng là không bình thường.” Vân Thiển Nguyệt đưa ra quan điểm, nàng nói.

Triệu Khả Hạm cẩn thận suy nghĩ, một lát sau, bỗng nhiên nói: “Là Linh nhi!”

“Linh nhi?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Triệu Khả Hạm.

“Là Linh nhi! Chính là nàng ấy, bản thân ta chỉ là cảm thấy không khỏe, nhưng vì không để Thiên Dục lo lắng, không nói với người ngoài. Đương nhiên sẽ không nói cho người của phủ Tứ hoàng tử, chỉ có nàng ấy, thiếp thân tỳ nữ vẫn theo ta, nàng ấy biết rõ.” Sắc mặt Triệu Khả Hạm trắng bệch nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, mở cửa sổ ra, hét to với bên ngoài: “Người nào là Linh nhi?”

Trong nội viện không ai lên tiếng.

Hinh như Dạ Thiên Dục cũng nghe thấy lời nói vừa rồi của Triệu Khả Hạm, vẻ mặt bình tĩnh hỏi người ở bên ngoài, “Người nào là Linh nhi?”

Mọi người vẫn không ai lên tiếng.

“Đều không nói gì sao?” Dạ Thiên Dục tức giận quát to một tiếng.

“Bẩm điện hạ, Linh nhi không tới…” Rốt cục có một người mở miệng.

“Ở đâu? Đi tìm!” Dạ Thiên Dục cả giận nói.

Có mấy người lập tức từ trên mặt đất đứng lên, đi ra ngoài.

Dạ Thiên Dục xoay người về phòng, nói với Triệu Khả Hạm nói: “Ngày nàng vào phủ ta đã nói với nàng, không cần người tỳ nữ này, nhưng nàng nghĩ nàng ấy từ nhỏ luôn đi theo nàng, nói nàng ấy sẽ trung thành, sẽ không phản bội nàng, bây giờ thì tốt rồi, người tạo ra sai lầm là nàng ấy!”

Triệu Khả Hạm nhếch môi không nói gì.

Dạ Thiên Dục nhìn bộ dạng của Triệu Khả Hạm, cũng không đành lòng trách cứ, đi đến trước giường, đưa tay nắm chặt tay của Triệu Khả Hạm nói: “Người trong phủ của ta đều là được tuyển chọn trong nghìn người vạn người, vô số lần dò xét mới giữ lại. Ta từ nhỏ đề phòng Nhị ca hãm hại, sau đó phòng đến phòng đi, chúng ta trở thành đồng đảng. Hôm nay lại cùng đề phòng người khác. Nàng đã gả cho ta, về sau chuyện như ngày hôm nay, không phải ít. Lúc này nàng có thêm bài học kinh nghiệm, sau này không được mềm lòng

nữa.”

“Vâng!” Khóe mắt Triệu Khả Hạm đỏ lên gật đầu.

Dạ Thiên Dục buông tay nàng ra, nói với bên ngoài: “Sao thuốc còn chưa sắc xong? Người tới, đi hỏi đi!”

“Vâng!” Bên ngoài một người lập tức lên tiếng trả lời rồi đi.

Không bao lâu, người lúc trước cầm phương thuốc đi sắc bưng một bát thuốc đi tới. Dạ Thiên Dục nhìn liếc qua, nói với hắn: “Đem đến để Cảnh thế tử kiểm tra!”

Người nọ lập tức bưng bát thuốc đi đến trước mặt Dung Cảnh.

Dung Cảnh nhìn liếc qua bát thuốc kia, chậm rãi gật đầu, “Cho Trắc Phi Tứ hoàng tử uống đi!”

Người nọ bưng bát thuốc đưa cho Dạ Thiên Dục, Dạ Thiên Dục múc chén thuốc từng thìa từng thìa đút cho Triệu Khả Hạm, trong phòng tràn ngập mùi thuốc và mùi máu tươi, khiến phòng động phòng hoa chúc u ám.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu, một lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy mấy người mang một người mặc quần áo tỳ nữ đi tới, tỳ nữ kia vô thanh im hơi lặng tiếng, hiển nhiên là chết rồi. Nàng híp mắt, đã đoán trước là kết quả này, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Dạ Thiên Dục.

Dạ Thiên Dục ngẩng đầu, theo rèm che của cửa ra vào, cũng nhìn thấy tình hình bên ngoài, sắc mặt bỗng dưng chùng xuống.

“Linh nhi chết rồi hả?” Triệu Khả Hạm cũng nhìn về phía ngoài cửa.

“Nàng uống thuốc trước đi, uống xong nghỉ ngơi! Những chuyện khác không cần quan tâm nữa!” Dạ Thiên Dục thu hồi ánh mắt, tiếp tục đút thuốc cho Triệu Khả Hạm.

Triệu Khả Hạm gật đầu, há miệng phối hợp với Dạ Thiên Dục, nuốt từng ngụm thuốc xuống.

Bát thuốc đã thấy đáy, Dạ Thiên Dục cầm bát không đứng lên, gọi hai người từ bên ngoài vào hầu hạ Triệu Khả Hạm lau vết máu thay y phục. Sau đó liếc nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, nhấc chân đi ra khỏi cửa phòng.

Dung Cảnh đi theo phía sau Dạ Thiên Dục, cũng chậm rãi đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt đi đến trước giường, nói khẽ với Triệu Khả Hạm: “Triệu tỷ tỷ, không có chuyện gì lớn, hài tử sau này tỷ sẽ có. Tỷ phải chăm sóc thân thể thật tốt.”

“Ừ, cảm ơn muội!” Triệu Khả Hạm khóe mắt lại đỏ lên.

Vân Thiển Nguyệt không muốn nói nhiều nữa, xoay người ra khỏi phòng.

Trong sân, Linh nhi nằm trên mặt đất, từ mặt mày nhận thấy chết lâu rồi, Dạ Thiên Dục bảo người tra mấy ngày nay ai đã tiếp xúc với Linh nhi, sau đó tra xét tất cả những những người đang quỳ trên sân rồi loại bỏ dần, mới bảo mọi người lui ra. Quay đầu lại nhìn liếc qua Dung Phong mời Dung Cảnh đến vẫn chưa rời đi, cùng với Dạ Khinh Nhiễm đã đến từ trước, sau đó rời khỏi phòng đứng ở bên ngoài, cuối cùng nhìn về phía Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt.

“Xảy ra chuyện như vậy, hủy tiệc rượu đi!” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Không, tiếp tục bày tiệc!” Dạ Thiên Dục lắc đầu, “Nguyệt muội muội, muội đến phía trước giúp ta chào hỏi khách khứa đi!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dục, thấy rõ tơ máu ở đáy mắt hắn, nàng gật đầu, nghĩ đến hôm nay nàng thật sự là bị hắn lợi dụng triệt đệ rồi. Duỗi tay kéo Dung Cảnh, gọi Dung Phong và Dạ Khinh Nhiễm, “Đi, đi chào hỏi khách khứa!”

Dung Cảnh không dị nghị* ( không có ý kiến khác), đuổi theo bước chân Vân Thiển Nguyệt.

Dạ Khinh Nhiễm liếc nhìn Dạ Thiên Dục, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, không nói gì, cũng đuổi theo hai người kia.

Dung Phong đi đến trước mặt Dạ Thiên Dục, nói với hắn: “Tứ hoàng tử, bây giờ ngươi nên vào phòng chăm sóc Trắc Phi của ngươi đi!”

Dạ Thiên Dục liếc nhìn Dung Phong, gật đầu, Dung Phong không nói thêm gì nữa, nhấc chân đuổi theo Vân Thiển Nguyệt, Dung Cảnh, Dạ Khinh Nhiễm. Ba người rời khỏi sân trong, Dạ Thiên Dục buông tay ra, trong lòng bàn tay đầy máu đỏ tươi, trong chốc lát, hắn nhắm mắt lại, xoay người vào phòng.

Rời khỏi sân trong tẩm điện của Dạ Thiên Dục, gặp Dạ Thiên Khuynh đang vội vàng đi đến, hắn nhìn thấy bốn người sững sờ, vội vàng hỏi  Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt muội muội, tình hình như thế nào rồi?”

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lúc nãy không thấy Dạ Thiên Khuynh, chắc là bây giờ nhận được tin tức vội vàng chạy đến, chuyện gì quan trọng hơn khiến hắn không tới hôn lễ của Tứ hoàng tử? Nàng thu hồi tâm tư, nói với hắn: “Triệu tỷ tỷ trúng Phệ Hồn thuật của Nam Cương, hài tử không còn, giữ được tính mạng của người lớn!”

Dạ Thiên Khuynh nghe vậy sắc mặt buông lỏng, “Người lớn giữ được tính mạng là tốt rồi! Nếu không Tứ đệ chịu đả kích không nhỏ rồi.”

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc, nghĩ đến mặc dù Triệu Khả Hạm giữ được tính mạng, nhưng Dạ Thiên Dục phải chịu đả kích không nhỏ.

“Các ngươi đều đi ra, ta cũng không cần tiến vào!” Dạ Thiên Khuynh nhìn liếc qua phía nội viện, thu hồi ánh mắt nhìn thoáng qua Dung cảnh, Dung phong, Dạ Khinh Nhiễm nói.

“Hắn nói tiếp tục tiến hành tiệc rượu, bắt ta chào hỏi khách khứa, bây giờ ngươi đến đúng lúc, ở đây giao cho ngươi.” Vân Thiển Nguyệt không úp úp mở mở giao hết cho Dạ Thiên Khuynh.

Dạ Thiên Khuynh liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy sắc mặt nàng hơi mỏi mệt, nhớ tới ngày hôm qua Triệu Khả Hạm vào ở Vân vương phủ, chắc là nàng ấy bận một ngày, sáng sớm hôm nay nàng ấy theo đón dâu, tất nhiên rất mệt, liền sảng khoái gật đầu, “Tốt!”

“Ta đây về phủ trước!” Vân Thiển Nguyệt thấy Dạ Thiên Khuynh đồng ý, không ở lại nữa, quay đầu lại hỏi Dung Cảnh, “Chàng ở chỗ đây uống rượu, hay là về với ta?”

“Đi về với nàng!” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, kéo Dung Cảnh đi.

“Tiểu nha đầu!” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên gọi Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, quay đầu lại nhìn Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt dường như muốn nói điều gì, mở miệng, bỗng nhiên lại im bặt, khoát tay với nàng, “Không có việc gì!”

Vân Thiển Nguyệt thấy hắn không nói, cũng không hỏi nữa, xoay người đi thẳng về phía trước.

Đi ngang qua tiền sảnh, thấy chỗ ngồi của hoàng hậu không có ai, xem ra trì hoãn thời gian dài như vậy đã hồi cung rồi. Nàng bỗng nhiên chẳng muốn đi nữa, dựa vào người Dung Cảnh, nói với hắn: “Chàng ôm ta hồi phủ!”

Dung Cảnh đỡ người nàng, điểm nhẹ mũi chân, trong chốc lát mang nàng rời  khỏi phủ Tứ hoàng tử.

Cơn gió cuối thu lành lạnh, y phục phong phanh của Vân Thiển Nguyệt không đủ để chống lại sự lạnh lão này, người nàng không khỏe khẽ run một cái, cánh tay Dung Cảnh nắm chặt, dùng ống tay áo rộng thùng thình ôm nàng vào trong lòng, thấp giọng nói: “Nên mặc thêm y phục!”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt không còn sức lực lên tiếng.

“Trong lòng không thoải mái?” Dung Cảnh thấp giọng hỏi thăm.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt lại lên tiếng.

Dung Cảnh nhìn mặt nàng, dưới hàng lông mi dài của nàng là sự u ám. Hắn khẽ nói: “Chuyện xảy ra như ngày hôm nay rất bình thường, con nối dõi của Dạ Thiên Khuynh đều không giữ được, sao con nối dõi của Dạ Thiên Dục có thể giữ lại được?”

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc.

“Cái này là ý trời! Một ngày tân chủ chưa định, một ngày không được an bình.” Giọng nói của Dung Cảnh nghe không ra cảm xúc, “Có lẽ xác định được tân chủ rồi, giang sơn này cũng chưa chắc đã an bình.”

Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn bầu trời, bỗng nhiên nói: “Lúc này Dạ Thiên Dục và Dạ Thiên Khuynh nên phản kháng?”

Tia sáng trong mắt Dung Cảnh lóe lên, cũng không trả lời.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, từ bầu trời thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại nói: “Mùa thu này thật dài, trời rõ là lạnh! Chàng nói đúng, đúng là nên mặc thêm y phục rồi.”

Giữa lúc hai người nói chuyện đã về đến Vân vương phủ, người Dung Cảnh nhẹ nhàng hạ xuống Thiển Nguyệt các, ôm Vân Thiển Nguyệt đi vào trong phòng.

“Cảnh thế tử, tiểu thư làm sao vậy?” Lăng Liên và Y Tuyết thấy Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt trở về, Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, hai người hoảng sợ, tưởng xảy ra chuyện lớn gì, vội vàng hỏi thăm.

“Không có việc gì, cơ thể nàng có chút không thoải mái! Các ngươi không cần để ý!” Dung Cảnh liếc nhìn hai người nói.

Hai người nghe vậy thở dài một hơi, không hỏi nữa.

Về phòng, Dung Cảnh đặt Vân Thiển Nguyệt ở trên giường, hắn ngồi ở trước giường nhìn nàng, cũng không nói lời nào.

Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại một lát, mở to mắt, nói với Dung Cảnh nói: “Lão hoàng đế đây là đang bức bách bọn họ tạo phản. Chàng nói Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục có chết hay không?”

Dung Cảnh nhìn chằm chằm vào mắt Vân Thiển Nguyệt, “Nàng muốn bọn họ chết, hay là không muốn muốn bọn họ chết?”

“Cái này quyết định bởi ta sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướn lông mày.

“Dưới tình huống đặc biệt, người quyết định là nàng!” Dung Cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt một lần nữa trầm mặc, Dung Cảnh nhìn nàng, một lúc sau, nàng thấp giọng nói: “Ta và bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Nếu có thể, ta không thích bọn họ chết. Nhưng bọn họ tạo phản, ta nghĩ ta sẽ không giúp bọn họ.”

Dung Cảnh nhướn mày, “Vì sao?”

Vân Thiển Nguyệt liếc nhìn Dung Cảnh thật lâu, rủ lông mi xuống nói: “Bởi vì chàng không muốn ta giúp bọn họ.”

Dung Cảnh cười khẽ, đưa tay chạm chóp mũi Vân Thiển Nguyệt, “Vân Thiển Nguyệt, lòng dạ nàng vẫn luôn trong sáng như vậy! Khiến ta không thể không yêu nàng?”

“Chàng bởi vì lòng dạ ta trong sáng mới yêu ta?” Vân Thiển Nguyệt liếc xéo Dung Cảnh.

Dung Cảnh cười lắc đầu, cúi người, ấn môi mình trên môi Vân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng hôn. Vân Thiển Nguyệt khẽ hé đôi môi đỏ mọng hùa theo hắn, môi với răng tràn đầy hương thơm.

Một ngày này, phủ Tứ hoàng tử đại hỉ biến buồn phiền, nhưng khách mời không rời đi, vẫn sẽ làm một lễ cưới từ đầu đến cuối.

Một ngày này, Triệu Khả Hạm – trắc phi của Tứ hoàng từ tân nương mới gả trong nháy mắt thành phu nhân dưỡng thương trong phòng bệnh.

Một ngày này, lão hoàng đế hạ một đạo thánh chỉ, niêm phong sòng bài Ngũ Hồ Tứ Hải từ ngày hôm nay, không cho phép được mở nữa. Tất cả mọi người trong sòng bài Ngũ Hồ Tứ Hải sung quân đến vùng đất Bắc Cương nghèo nàn, khong cho phép bước vào kinh một bước.

Một ngày này, Phượng Hoàng quan truyền ra tin tức, Lạc Dao công chúa của Đông Hải quốc đang ở Phượng Hoàng quan, làm bạn với Duệ thái tử cùng tu sửa Phượng Hoàng quan.

. . .

Một ngày này xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng làm người ta kinh sợ vẫn là hôn lễ lớn phô trương của phủ Tứ hoàng tử, cùng với việc tân nương bị trúng cấm thuật của Nam Cương sảy thai.

Ngày hôm sau, cuối thu thời tiết quang đẵng, nắng xuân rực rỡ.

Sáng sớm Vân Thiển Nguyệt đã nhận được thư của Tây Duyên Nguyệt. Trong thư cũng không có chuyện gì, chỉ nói một chút về tình hình chung của Tây Duyên, và hỏi thăm tình hình bên này của Vân Thiển Nguyệt, cuối cùng bày tỏ nỗi nhớ của hắn. Nhưng câu chữ dịu dàng, những câu sưởi ấm trái tim, khiến tâm tình u ám bởi vì chuyện sảy thai ngày hôm qua của Triệu Khả Hạm Vân Thiển Nguyệt tốt lên một chút.

Vừa xem xong thư, Lăng Liên liền tới bẩm báo, nói Lãnh Thiệu Trác đến rồi. Vân Thiển Nguyệt cầm thư nhìn về phía ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy Lãnh Thiệu Trác đang đi đến. So với mấy ngày trước sự buồn bã vì chuyện của Tam công tử Tây Duyên Nguyệt đã biến mất, bây giờ hắn đã chín chắn nội liễm hơn. Lão hoàng đế hạ chỉ đóng cửa Ngũ Hồ Tứ Hải, là một tổn thất lớn đối với phủ Hiếu thân vương. Nàng thầm suy đoán mục đích khi Lãnh Thiệu Trác đến tìm nàng.

Không bao lâu, bức rèm che được vén lên, Lãnh Thiệu Trác từ bên ngoài đi vào phòng.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại, cười với hắn, “Không ăn sáng à mà đã tới tìm ta rồi?”

“Ta muốn đến ăn sáng với ngươi, không biết ngươi nể tình mời ta một bữa cơm hay không.” Lãnh Thiệu Trác cười cười.

“Lăng Liên, bưng đồ ăn sáng lên! Hai bát và hai đũa!” Vân Thiển Nguyệt nói với bên ngoài một tiếng.

“Vâng, tiểu thư!” Lăng Liên ở bên ngoài lên tiếng trả lời.

Vân Thiển Nguyệt cười nhìn Lãnh Thiệu Trác, ngồi ở trước bàn,cười hỏi hắn: “Như vậy được chưa?”

“Ừ! Được rồi!” Lãnh Thiệu Trác cũng không khách khí, ngồi ở trên mặt bàn. Thấy Vân Thiển Nguyệt cầm thư trong tay, hắn hơi trầm ngâm* ( tập trung suy nghĩ), trong mắt lóe lên cái gì đó.

“Là thư của Tây Duyên Nguyệt, ngươi muốn xem hay không?” Vân Thiển Nguyệt đưa thư cho hắn.

Lãnh Thiệu Trác nhìn thư đưa về phía hắn, hơi kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ta có thể xem sao?”

“Sao lại không thể! Ngươi muốn xem thì xem đi!” Vân Thiển Nguyệt ném thư cho hắn.

Lãnh Thiệu Trác do dự một chút, mở thư ra, cúi đầu đọc một lần, sắc mặt lộ ra ý cười, gấp lá thư lại, trả lại cho Vân Thiển Nguyệt nói: “Ta biết hắn sống rất tốt, ta an tâm, mặc dù hắn không phải đệ đệ ruột của ta, nhưng mà ta luôn coi hắn là đệ đệ của ta. Về sau cũng thế!”

Vân Thiển Nguyệt tán thưởng nhìn hắn một cái.

Lăng Liên bưng đồ ăn tới, Lãnh Thiệu Trác và Vân Thiển Nguyệt liền cầm đũa. Hai người nói chuyện câu được câu không, sau khi ăn xong, Vân Thiển Nguyệt hỏi Lãnh Thiệu Trác, “Nói đi! Tới tìm ta làm gì? Có phải muốn lấy lại sòng bài chí mạng của cha ngươi hay không?”

Lãnh Thiệu Trác lắc đầu, cười nói: “Ta nói ta tới tìm ngươi là muốn ăn một bữa cơm, ngươi tin hay không?”

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt.

Lãnh Thiệu Trác thú vị mà nhìn mí mắt Vân Thiển Nguyệt lật lên lật xuống, một lát sau, thu lại ý cười hạ giọng nói: “Ta tới nói cho ngươi biết, hôm qua ta thấy Tần Ngọc Ngưng.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện