Hoàn Khố Thế Tử Phi

Ba đạo thánh chỉ


trước sau

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy tâm tư khẽ động, thấy Tần Ngọc Ngưng? Nếu không phải hôm nay Lãnh Thiệu Trác nói đến cái tên này, nàng dường như đã quên nữ nhân này, nữ nhân này mất tích vào ngày đại hôn cùng với Dạ Thiên Khuynh. Nàng nhìn Lãnh Thiệu Trác, nhíu mày với hắn.

Lãnh Thiệu Trác khẳng định gật đầu, “Huynh thật sự nhìn thấy Tần Ngọc Ngưng.”

“Nàng ta đang ở đâu? Trong bữa tiệc cưới của Dạ Thiên Dục?” Vân Thiển Nguyệt hỏi. Nghĩ rằng nếu hôm qua Tần Ngọc Ngưng xuất hiện ở bữa tiệc, tuy khách khứa rất nhiều, nhưng nàng không có khả năng không phát hiện ra khí tức của nàng ta.

Lãnh Thiệu Trác lắc đầu, “Hôm qua ta tới hơi sớm. Trước khi kiệu hoa đến, ta đã vào trong phủ, sau khi vào phủ ta bị đau bụng, liền đi hậu viện tìm nhà vệ sinh. Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy bóng lưng của một nữ tử theo Dạ Thiên Dục đi ra từ nội viện, mặc dù chỉ là một bóng lưng, nhưng ta khẳng định, người kia chắc chắn là Tần Ngọc Ngưng.”

Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại, “Một bóng lưng? Huynh xác định?”

Lãnh Thiệu Trác gật đầu, trịnh trọng mà nói: “Nếu là người khác huynh có khả năng không nhận ra, nhưng mà Tần tiểu thư của phủ Thừa Tướng từ nhỏ cử chỉ đoan trang, khuôn mẫu điêu khắc như vậy. Huynh liếc một cái cũng có thể nhận ra.” Dứt lời, Lãnh Thiệu Trác thấy Vân Thiển Nguyệt không nói, lại nói: “Huống chi trước kia ta phóng đãng, tiếp xúc với rất nhiều nữ nhân, dạng nữ nhân nào mà chưa gặp qua, nếu nói là nam nhân ta không có đôi mắt đặc biệt thì không phân biệt ra được, nhưng mà nữ nhân thì khác, mỗi một nữ nhân đều có điểm khác nhau. Ta không cần nhìn tướng mạo, chỉ một bóng lưng cũng có thể nhận ra.”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, “Nói như vậy, người mà huynh gặp, chắc chắn là Tần Ngọc Ngưng không thể nghi ngờ!”

“Nhất định là nàng ta!” Lãnh Thiệu Trác gật đầu, “Lúc ấy ta cũng không có lên tiếng, cũng không để nàng ta phát hiện ra ta. Dù sao xuất thân và cách sống của Phượng thừa tướng ta vẫn biết. Nếu bị nàng ta phát hiện, ta nghĩ ta không phải là đối thủ của nàng ta.”

“Ừ! Huynh làm rất đúng! Tần Ngọc Ngưng vốn có võ công.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Lãnh Thiệu Trác gật đầu, nghĩ rằng đây mới là Tiểu vương gia của phủ Hiếu thân vương, người kế tục sau này của Hiếu thân vương. Lãnh Thiệu Trác không có võ công, đương nhiên không phải đối thủ của Tần Ngọc Ngưng, nếu bị Tần Ngọc Ngưng phát hiện hắn phát hiện ra nàng ta, Lãnh Thiệu Trác chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

“Sau khi trở về ta muốn nói cho muội biết, nhưng ta theo đội ngũ đón dâu đi phủ Tứ hoàng tử, sau khi đi vào bái đường, Trắc Phi của Tứ hoàng tử xảy ra chuyện, ta nghĩ đến chuyện này chắc chắn có quan hệ với Tần Ngọc Ngưng, nhưng chuyện đã xảy ra, hôm qua ta không vội vã đến, hôm nay mới tới sớm, sẽ không khiến người ta nghi ngờ.” Lãnh Thiệu Trác lại nói.

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, “Cấm thuật của vương thất Nam Cương luôn không truyền ra ngoài, cũng chỉ có người của vương thất Nam Cương mới biết. Mà trăm năm trước, vương thất Nam Cương bị phân ra, chính là tộc của Tần thừa tướng. Bây giờ Nam Cương Vương đang ốm đau nằm trên giường, Diệp Thiến ngồi vững vàng Nam Cương, nói không nhúng tay vào chuyện của Thiên Thánh. Hơn nữa cũng không có khả năng đến kinh thành, như vậy cũng cũng chỉ có Tần thừa tướng và Tần Ngọc Ngưng. Tần thừa tướng vốn là người của lão hoàng đế, mặc dù bây giờ lão bị nhiều người ngầm giám sát, nhưng người giám sát không nổi chính là Tần Ngọc Ngưng đã mất tích hai tháng. Người huynh nhìn thấy là Tần Ngọc Ngưng, như vậy nàng ta sớm đã hành động không thể nghi ngờ.”

“Sao Tần Ngọc Ngưng phải hại Trắc Phi của Tứ hoàng tử ? Hoàng thượng dùng tử thảo giết đứa bé trong bụng của nàng ta, nàng ta còn giúp Hoàng thượng, không mang hận?” Lãnh Thiệu Trác khó hiểu.

“Bởi vì người nàng ta yêu không phải Dạ Thiên Khuynh. Đương nhiên nàng ta không muốn giữ lại đứa bé. Giết liền giết, đối với nàng ta mà nói chưa hẳn không phải là việc tốt. Giúp lão hoàng đế cũng chưa chắc, bây giờ nàng ta là người của Dạ Thiên Dật.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.

Lãnh Thiệu Trác hiểu rõ, bỗng nhiên thở dài, “Cuộc tranh đấu của các Hoàng tử, lưỡi đao đầy máu tươi người bị ảnh hưởng trước tiên chính là người già, phụ nữ và trẻ em.”

Vân Thiển Nguyệt thấy trên mặt Lãnh Thiệu Trác lộ ra vẻ lo lắng, nghĩ Lãnh Thiệu Trác thật sự đã thay đổi, sự thay đổi từ trong ra ngoài. Trước kia Lãnh Thiệu Trác đâu lo lắng cho kẻ yếu, nàng cười cười với Lãnh Thiệu Trác, “Điều này vốn là chuyện không thể tránh. Đứa bé mặc dù tốt, nhưng mà đối với Dạ Thiên Dục và Triệu Khả Hạm mà nói, vẫn là tới không đúng lúc. Còn hơn sinh ra có lẽ bị lưỡi đao sắc bén róc xương lóc thịt, như vậy chi bằng không có.”

Lãnh Thiệu Trác nghe vậy gật gật đầu, “Tuy nói như vậy, nhưng đối với Tứ hoàng tử mà nói, đả kích thật sự là không nhỏ. Chỉ sợ lần này, sự ngây ngô phải thay đổi.”

Vân Thiển Nguyệt khóe miệng lộ ra vẻ chế giễu, hờ hững nói: “Kỳ thật sớm nên thay đổi, kéo dài như vậy đã đủ rồi.”

Lãnh Thiệu Trác nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy rõ khóe miệng Vân Thiển Nguyệt hơi giễu cợt, sắc mặt lạnh lùng, hắn do dự một chút, nghiêm túc hỏi, “Vân Thiển Nguyệt, nếu Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử tạo phản, muội có giúp hay không?”

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, hôm qua nàng và Dung Cảnh mới thảo luận qua đề tài này, không nghĩ tới hôm nay Lãnh Thiệu Trác lại nhắc lại chuyện này với nàng, xem ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục sẽ tạo phản, mà thái độ của nàng rất quan trọng. Phải chăng cũng kể cả Dạ Thiên Dật cũng đang yên lặng theo dõi kỳ biến? Nàng nhướn mày, hỏi ngược lại: “Huynh hi vọng ta giúp hay là không giúp?”

Lãnh Thiệu Trác mấp máy môi, dường như trong lúc nhất thời khó có thể trả lời vấn đề này.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Lãnh Thiệu Trác, cũng không nói thêm gì nữa.

Sau một lúc lâu, Lãnh Thiệu Trác lắc đầu nói: “Ta cũng không biết. Muội có vẻ vô tình, nhưng rất coi trọng tình cảm. Ta không biết muội đối với Dạ Thiên Khuynh như thế nào, nhưng với Dạ Thiên Dục, muội không đành lòng. Dạ Thiên Dục từ nhỏ đối xử với muội cũng không tệ. Mặc kệ Dạ Thiên Dục ngấm ngầm có tâm tư thủ đoạn gì, nhưng dường như chưa bao giờ lợi dụng muội.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Thật sự là như vậy!”

Lãnh Thiệu Trác lại nói: “Muội còn nhớ rõ không? Cung yến mấy năm trước, muội và hta đánh nhau, ta đánh không lại muội, bị muội đánh cho mặt mũi bầm dập, nằm trên mặt đất dậy không nổi, mà muội tay chỉ xước da, chảy máu. Sau khi Tứ hoàng tử đến, nhìn cũng không nhìn ta một cái, lo lắng kéo muội đi Thái y viện, muội không chịu, Dạ Thiên Dục tử nghiêm túc răn dạy và quở mắng muội, sau đó muội ngoan ngoãn đi theo hắn.”

“Ừ, hình như có chuyện như vậy!” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, cười gật đầu.

“Cho nên, muội coi trọng tình cảm như vậy, ta muốn muội không giúp muội sẽ không giúp sao?” Lãnh Thiệu Trác lại nói.

“Ta giúp thì như thế nào? Không giúp thì như thế nào hả?” Vân Thiển Nguyệt thờ ơ thốt ra một câu.

Lãnh Thiệu Trác khẽ giật mình.

“Theo lý thuyết, Vân vương phủ và hoàng thất vẫn là đi trên đao đóng băng. Ta và lão hoàng đế như nước với lửa, ầm ĩ với Dạ Thiên Dật. Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục muốn phản kháng hoàng thất, người mà ta nên giúp chính là người kia.” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt lạnh nhạt như mây khói, “Giúp bọn họ, đối với ta có lợi mà không có hại.”

Lãnh Thiệu Trác nhìn Vân Thiển Nguyệt, biết rõ Vân Thiển Nguyệt sẽ nói tiếp, lẳng lặng nghe.

Vân Thiển Nguyệt nghiêm túc nói với Lãnh Thiệu Trác: “Nhưng mà ta sẽ không giúp!”

“Vì sao?” Lãnh Thiệu Trác hơi kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cười nhạt một tiếng, lắc đầu, “Không có vì gì! Tuy ta coi trọng tình cảm, nhưng bọn họ còn không quan trọng bằng tánh mạng của ta.” Dứt lời, nàng lại nói: “Hơn nữa bọn họ họ Dạ.”

Lãnh Thiệu Trác hình như có chút hiểu rõ, lại có chút không rõ. Ngây thơ gật đầu, không hỏi nữa.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa. Đối với Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục, nàng đã giúp quá nhiều. Nhiều người cho rằng nàng trọng tình trọng nghĩa, nhưng chỉ có nàng tự mình biết, những việc kia đều là chuyện nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, thực sự đụng đến chuyện then chốt, thật ra nàng còn vô tình hơn những người khác. Người không dung nhập tính mạng của nàng, nàng là sẽ không trọng tình cảm đến mức không phân rõ sự việc đã giúp, mưu phản, chính là chuyện không nên giúp.

“Chuyện của Tần Ngọc Ngưng, muội định như thế nào?” Lãnh Thiệu Trác lại hỏi.

“Nếu nàng ta uy hiếp ta, giết. Nếu nàng ta không uy hiếp đến ta, thì tùy nàng ta chạy nhảy a! Có lẽ Diệp Thiến muốn giết nàng ta hơn ta.” Vân Thiển Nguyệt không có tình cảm với Tần Ngọc Ngưng, không sao cả mà nói.

Lãnh Thiệu Trác gật đầu, lại hỏi, “Muội hi vọng ta làm gì?”

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn Lãnh Thiệu Trác.

“Hôm đó chuyện của sòng bạc Giang Hồ Tứ Hải mặc dù không tra ra được người đứng đằng sau, nhưng trong lòng huynh cùng phụ vương đều biết là người nào gây ra. Phủ Hiếu thân vương vẫn được Hoàng thất Thiên Thánh nể trọng, hoàng thất coi trọng bảo vệ phụ vương, vẫn hợp tác, nếu không huynh trác táng gây ra nhiều chuyện ác nhiều năm như vậy vẫn bình an không có chuyện gì.” Lãnh Thiệu Trác chậm rãi nói: “Tuy ta là Tiểu vương gia của phủ Hiếu thân vương, theo lý phải giúp hoàng thất, giúp phụ vương, nhưng là ta muốn giúp muội. Muốn giúp một mình muội, không liên quan đến Vân vương phủ sau lưng muội, không liên quan đến việc muội muốn làm cái gì, ta đều nguyện ý giúp muội. Người ta muốn giúp là Vân Thiển Nguyệt mà thôi.”

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt hơi rung động, nàng nhìn người con trai ngồi đối diện, từ nhỏ bọn họ đã nhìn không vừa mắt nhau, đánh nhau rất nhiều, bây giờ Lãnh Thiệu Trác đã tỉnh ngộ, lúc ấy cứu Lãnh Thiệu Trác là vì Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Dật một là vì công khai quan hệ giữa nàng và hắn cho mọi người biết, hai là vì lôi kéo Hiếu thân vương. Lúc ấy nàng giao viên Đại Hoàn đan ra hoàn toàn vô cảm, tánh mạng của Lãnh Thiệu Trác cũng không hơn, cảm thấy cũng chỉ là một mạng người mà thôi. Đáng tiếc việc đời khó đoán, nàng chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó Lãnh Thiệu Trác sẽ đối xử như vậy với nàng. Nói với nàng, người hắn muốn giúp là Vân Thiển Nguyệt mà thôi.

“Ta từng cho rằng, tất cả con gái trên thế giới đều tốt hơn muội. Thế nhưng mà kết quả lại phát hiện ra, người tốt nhất là muội.” Lãnh Thiệu Trác thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, hắn bỗng nhiên nở nụ cười.

Vân Thiển Nguyệt giật giật khóe miệng, đưa tay xoa trán, “Lãnh Thiệu Trác, ta không nghĩ tới huynh lại có thể biết nói những lời như vậy.”

Lãnh Thiệu Trác mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, gió mát thổi tới, màn che phất phới, hắn thở dài: “Ta cũng không nghĩ tới, chẳng qua bây giờ ta cảm thấy như vậy mà thôi. Đây lời thật lòng thật dạ của ta.”

“Ta rất vui khi nghe được lời thành thật của huynh! Chỉ là bãi nước đục này đã quá sâu, huynh làm chính mình là tốt rồi!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Ta không hi vọng huynh giúp ta như vậy, bởi vì ta cũng không biết con đường phía trước sẽ đi như thế nào. Nhưng có một điều là khẳng định, ta và Dạ Thiên Dật, chắc chắn là đối lập!”

Lãnh Thiệu Trác gật gật đầu, “Ta hiểu được!”

Vân Thiển Nguyệt cười với Lãnh Thiệu Trác, nụ cười này khác với ngày xưa, có chút dịu dàng.

Lãnh Thiệu Trác sững sờ trong chốc lát, trong nháy mắt đứng lên cáo từ. Vân Thiển Nguyệt ngồi bất động ở ghế, phất phất tay với Lãnh Thiệu Trác, Lãnh Thiệu Trác chậm rãi đi ra khỏi phòng, rất nhanh rời khỏi Thiển Nguyệt các.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bóng dáng Lãnh Thiệu Trác biến mất, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn. Một lúc sau, lười biếng dựa vào thành ghế nhắm mắt lại.

Buổi trưa, hoàng cung truyền ra tin tức, trong ngày đại hôn của Tứ hoàng tử, Trắc Phi của Tứ hoàng tử trúng cấm thuật chú thuật của Nam Cương, làm hại con nối dõi của hoàng thất, Hoàng thượng gửi công văn cho Nam Cương Vương. Công văn nói mời Nam Cương Vương đến kinh thành của Thiên Thánh, cùng xử lý việc này.

Sau khi công văn được gửi đi, lão hoàng đế đưa rất nhiều dược liệu tốt tới phủ Tứ hoàng tử, phái Minh phi tự mình đi phủ Tứ hoàng tử hỏi thăm sức khỏe của Triệu Khả Hạm, bảo Triệu Khả Hạm điều dưỡng tốt thân thể, nàng còn trẻ, một thời gian sau lại sinh con cháu cho hoàng thất.

Triệu Khả Hạm không thể rời giường, Dạ Thiên Dục thay Trắc Phi của hắn cảm tạ phụ hoàng yêu mến.

Dường như một chút máu tươi trong ngày vui mừng phô trương không thể dấy lên một trận gió tanh mưa máu lớn, vì vậy việc này cứ như vậy, người thông minh ngầm hiểu với nhau, người không thông minh tiếp nhận trong mơ hồ.

Ngày hôm sau, lão hoàng đế hạ ba thánh chỉ, còn một tháng nữa là ngày cập quan của thế tử Vinh vương phủ và ngày cập kê của Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ. Bảo Lễ bộ, Vinh vương phủ, Vân vương phủ cùng nhau xử lý việc này, nhất định phải cho hai người một lễ cập kê hoàn hảo.

Vì vậy thánh chỉ tuyên đọc cùng một lúc ở Vinh vương phủ, Vân vương phủ và Lễ bộ. Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều chú ý đến lễ cập cập quan cập kê của hai người.

Lễ trưởng thành của con trai, con gái ở cổ đại rất được những người bề trên của dòng họ và gia tộc coi trọng, coi là đại hỉ. Huống chi hai người này là người có thân phận số một số hai trong kinh thành Thiên Thánh. Cảnh thế tử của Vinh vương phủ quản lý Vinh vương phủ to như vậy, nhận được sự tôn sùng của dân chúng trong thiên hạ, như đám mây trên cao, mà Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ là đích nữ của Vân vương phủ, từ nhỏ đến lớn luôn tâm điểm bị người đời chú ý. Lễ trưởng thành của hai người này, lại được thánh thượng hạ chỉ, đương nhiên không giống bình thường.

Sau khi Vinh vương phủ, Vân vương phủ và Lễ bộ tiếp ý chỉ, lập tức bắt tay vào làm chuẩn bị.

Trong Vinh vương phủ, Dung Tích thân là đại quản gia, trong thời gian ngắn bố trí mọi thứ.

Trong Vân vương phủ, Lục Chi và Ngọc Trạc cũng vội vàng chuẩn bị.

Vân Vương gia phụ trách quản lý Lễ bộ, Vân Ly thế tử ở Lễ bộ giúp đỡ, cho nên quan viên cấp dưới của Lễ bộ, rất coi trọng việc này. Sau khi nhận được ý lập tức sắp đặt trao đổi công việc cụ thể với người của hai phủ.

Trong lúc nhất thời, chuyện này náo động kinh thành, tất cả mọi người đều nhao nhao liếc mắt.

Chuyện của Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt từ nhỏ đến lớn, từ lúc hai người vẫn là những đứa bé, cho tới bây giờ sắp trưởng thành, rồi chuyện hai người ái mộ nhau, cho nên, lễ cập quan cập kê cùng năm cùng tháng, ngay từ khi hạ thánh chỉ chuẩn bị, đã hấp dẫn ánh mắt và dư luận của tất cả mọi người.

Dân chúng trong kinh thành mọi người đều để ý, tin tức rất nhanh truyền từ kinh thành ra ngoài, qua mấy ngày, vang cả thiên hạ.

Đối với việc này Vân Thiển Nguyệt không có tâm tình kích động gì cả, nếu có, điều duy nhất khiến nàng nàng suy nghĩ chính là cập kê có nghĩa là đã trưởng thành rồi. Làm gì cũng được, không cần có gách nặng của nam nữ chưa đến tuổi trưởng thành trong đầu.

Một ngày này trôi qua rất nhanh.

Ngày thứ hai, Vân Thiển Nguyệt nghe trong nội cung Hoàng hậu không khỏe, nhớ tới khuôn mặt tiều tụy tái nhợt bị son phấn che lấp của cô cô hôm đó, định tiến cung, mặc dù nàng ghét hoàng cung, nhưng đó là cô cô của nàng. Những ngày này cô cô ở hoàng cung dưỡng thai, có lẽ là biết rõ tâm tư của nàng, không sai người đến Vân vương phủ mời nàng. Nàng nên tiến cung chăm sóc cô cô. Ngày ấy ở phủ đệ của Dạ Thiên Dục chuyện sảy thai của Triệu Khả Hạm có lẽ cũng có ảnh hưởng tâm tình của cô cô. Cô cô là một người thông minh.

Lăng Liên, Y Tuyết nghe Vân Thiển Nguyệt nói muốn vào cung, lập tức đi trước chuẩn bị xe.

Xe ngựa chuẩn bị tốt, Vân Thiển Nguyệt mặc thêm một bộ y phục, thu thập thỏa đáng, ra khỏi phòng, rất nhanh đi tới cổng Vân vương phủ, ngồi lên xe ngựa, do Lăng Liên, Y Tuyết điều khiển đi về phía hoàng cung.

Xe ngựa đi ngang qua sòng bài Ngũ Hồ Tứ Hải, chỉ thấy cửa lớn dán giấy niêm phong, tờ giấy màu vàng to dán một chữ x.

Vân Thiển Nguyệt nhìn lướt qua, buông mành, nghĩ đến mấy chục năm huy hoàng của sòng bài Ngũ Hồ Tứ Hải, cuối cùng cũng là quá khứ. Hiếu thân vương lúc về nửa câu cũng không nói, cũng biết Dạ Thiên Dật và Ngọc Tử Thư là người mà lão không thể trêu chọc!

Xe ngựa đi vào cửa cung, vừa mới ngừng, Lăng Liên khẽ bẩm báo với Vân Thiển Nguyệt bên trong: “Tiểu thư, là Lục công chúa! Xem ra là muốn xuất cung.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt lên tiếng trả lời, nghĩ rằng sao nàng có thể quên hoàng thất còn có một chủ nhân không sống yên phận như vậy .

“Ta còn tưởng rằng Thiển Nguyệt tiểu thư cả đời không bước vào cửa hoàng cung chứ? Hôm nay là ngày bao nhiêu, cơn gió nào mang ngươi tới?” Giọng nói của Lục công chúa vang lên.

Vân Thiển Nguyệt híp mắt nhìn chằm chằm phía bên ngoài màn che một lúc, chậm rãi đẩy màn xe ra, chỉ thấy Lục công chúa đứng trước xe ngựa cách đó không xa, hiển nhiên là muốn lên xe rời đi, thấy nàng đi vào, liền ở lại nói chuyện. Cách ăn trang điểm của Lục công chúa vẫn giống ngày sinh nhật một tháng trước của Dạ Thiên Dục, dịu dàng đoan trang,

thoạt nhìn, rất giống Thanh Uyển. Nhưng so với Thanh Uyển công chúa đã chết nàng ta có đầu óc hơn. Nàng liếc nhìn Lục công chúa, cười nhạt một tiếng, “Không phải là cô cô ở trong cung, ta nghĩ thực sự cả đời ta không muốn bước vào đây.”

“Điều này chỉ sợ không phải do ngươi! Vân Thiển Nguyệt, ngươi cũng đừng quên ngươi có hôn ước với Thất ca!” Lục công chúa cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt, thẳng người, cố gắng nhắc nhở.

“Hôn ước cũng không phải đã đại hôn, Lục công chúa không cần quan tâm, ta khuyên ngươi quan tâm nhân duyên của chính mình thì hơn. Ca ca ta không thích ngươi, Ngọc thái tử của Đông Hải quốc mắt cao hơn đầu (*), chỉ sợ cũng ghét ngươi. Chúng ta quen biết từ nhỏ, có lòng tốt khuyên ngươi. Đừng uổng phí tâm tư, cuối cùng ngay cả giỏ trúc múc nước cũng không có.” Vân Thiển Nguyệt lười biếng nói.

(*) ý nói ánh mắt lợi hại, phân biệt được đúng sai; cũng có ý chỉ người kiêu ngạo, không coi ai ra gì

“Không cần ngươi ra vẻ tốt bụng!” Vẻ mặt dịu dàng của Lục công chúa cuối cùng cũng tỏ ra tức giận, nàng hất tay áo, đẩy rèm lên xe.

Vân Thiển Nguyệt thu hồi ánh mắt, nhấc chân đi vào cửa cung.

Hai tháng không tới hoàng cung, hoàng cung cũng trải đầy màu vàng của mùa thu.

Trên đường Vân Thiển Nguyệt đi về phía Vinh hoa cung, cung nữ thái giám trong nội cung thấy nàng tiến cung, đều nhao nhao thỉnh an.

Cách Vinh hoa cung còn có một đoạn, đằng trước một đám nữ nhân đi tới, người đi đầu là Minh Phi, trang phục lộng lẫy màu hồng phấn, thoạt nhìn tươi đẹp chói mắt, ngược lại mấy nữ nhân đi phía sau bà ta ai cũng quần áo mộc mạc, như một đống lá xanh, bao quanh đóa hoa hồng.

“Ôi!!!, Đây không phải Thiển Nguyệt tiểu thư sao? Bao lâu rồi không tới nội cung rồi hả? Bổn cung còn tưởng rằng ngươi quên cái hoàng cung này rồi?” Minh Phi mở miệng trước, giống hệt giọng điệu của Lục công chúa.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua Minh Phi, thản nhiên nói: “Minh Phi nương nương càng ngày càng tươi đẹp, như tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, càng ngày càng đẹp, khiến ta suýt nữa nhận không ra.”

Minh Phi khẽ giật mình, vốn bà ta cho rằng bà ta nói một câu châm chọc, Vân Thiển Nguyệt sẽ châm biếm lại. Không nghĩ tới lại như vậy. Bà ta không nói được gì.

“Quả nhiên là cuối thu rồi, cuối mùa thu quá lạnh, Minh Phi nương nương nên mặc thêm hai bộ y phục! Hoàng thượng dượng còn phải do người hầu hạ đấy!” Vân Thiển Nguyệt nói xong, đi qua người Minh Phi.

Lăng Liên và Y Tuyết đi phía sau Vân Thiển Nguyệt, không nói một tiếng.

Mãi đến khi Vân Thiển Nguyệt đi xa, Minh Phi mới hồi phục lại tinh thần, thấy Vân Thiển Nguyệt đang châm chọc bà ta đang hoài xuân, lão hoàng đế đã già không dậy nổi, bà ta thầm nghiến răng, oán hận trừng mắt nhìn về phía Vinh hoa cung nơi Vân Thiển Nguyệt đến, tiếp tục đi về phía trước.

Đám phi tần hậu cung liếc mắt nhìn nhau, không dám nói gì, đi phía sau Minh phi.

Đi vào Vinh hoa cung, thị vệ của Vinh hoa cung thấy Vân Thiển Nguyệt đi vào, lập tức mở cửa cung ra, nàng nhấc chân đi vào.

Trong Vinh hoa cung đẹp nhưng tĩnh mịch, cây cỏ dường như héo tàn sớm hơn bên ngoài cung. Đập vào mắt là rõ ràng vẻ tiêu điều hoang vu. Trong lòng nàng u ám, nghĩ rằng xem ra hai quả sinh tử quả trong người cô cô không chỉ hấp thu sức sống của người, mà còn hút cả linh khí của vạn vật xung quanh. Cho nên khiến cảnh sắc trong Vinh hoa cung thoạt nhìn héo tàn hơn so với bên ngoài.

Cửa chính trong điện mở ra, Quan ma ma từ bên trong ra đón, thi lễ với Vân Thiển Nguyệt, “Thiển nguyệt tiểu thư, Hoàng hậu ở bên trong! Biết người đã tới, người vào đi thôi!”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, nhờ Quan ma ma đẩy rèm ra, nhấc chân đi vào. Liếc mắt liền thấy Hoàng hậu nằm ở trên giường, trong ngày đại hỉ Dạ Thiên Dục có lẽ bởi vì áo bào rộng thùng thình của Hoàng hậu, thoạt nhìn đầy đặn một ít, thế nhưng hôm nay Hoàng hậu không mặc áo ngoài, ngồi ở trên giường, ngoại trừ bụng lớn hơn một chút, cả người tiều tụy, sắc mặt vàng như nến, khuôn mặt vốn trơn bóng trước kia lúc này rất tiều tụy, còn đầy nếp nhăn, cả người hình như già đi mười hai mươi tuổi, nàng dừng bước, có chút không dám tin mà nhìn Hoàng hậu.

“Nguyệt nhi, cháu đã đến rồi?” Hoàng hậu vốn nhắm mắt dưỡng thần, lúc này mở to mắt.

Vân Thiển Nguyệt hốc mắt đau xót, bước nhanh đi đến trước giường, nhìn Hoàng hậu nói: “Cô cô, mới có mấy ngày cháu không gặp người, sao người lại trở nên như thế này?”

“Sinh tử quả vốn hút máu, chính là như vậy, chỉ cần đứa bé bình an là được.” Hoàng hậu duỗi tay nắm chặt tay Vân Thiển Nguyệt, cười với Vân Thiển Nguyệt, dịu dàng nói: “Một tháng nữa cháu cập kê rồi, người lớn rồi, còn khóc.”

Vân Thiển Nguyệt mở to miệng, bỗng nhiên nói không nên lời, nắm tay Hoàng hậu ngồi ở trước giường, nhìn bụng của người nói: “Nó ngoan không ạ?”

“Cháu nói là bé cưng? Nó ngoan lắm!” Hoàng hậu thỏa mãn cười cười, “Mỗi ngày có thể cảm giác được tim đập của nó, cô rất vui vẻ. Từ trước đến giờ cả đời cô cô chưa bao giờ sống thỏa mãn như vậy.”

“Phụ vương tới thăm người? Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

Hoàng hậu lắc đầu, “Ca ca nói giống với Cảnh thế tử, trừ phi cô bỏ đứa bé, nếu không không có biện pháp. Nhưng cô làm sao có thể bỏ đứa bé? Nguyệt nhi, cháu đừng lao tâm khổ trí vì cô cô! Cô cô biết cháu nhiều chuyện, cũng không muốn cháu nhìn thấy cô trong bộ dạng này mà khó chịu trong lòng, cho nên mấy ngày này cô không gọi cháu tiến cung.”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, đè nén sự khó chịu trong lòng.

Vì vậy hai cô cháu tán gẫu chuyện nhà, Vân Thiển Nguyệt cố gắng dùng giọng điệu ung dung nói một ít chuyện phát sinh ngoài cung, thấm thoát thời gian trôi qua rất nhanh. Giữa trưa, Vân Thiển Nguyệt ở trong cung ăn cơm với Hoàng hậu, lúc chạng vạng tối, nàng mới rời khỏi Vinh hoa cung.

Trước khi rời đi, Hoàng hậu nhìn Vân Thiển Nguyệt hỏi, “Nguyệt nhi, giao tình giữa cháu và Ngọc thái tử của Đông Hải quốc là dạng gì?”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ mặc dù cô cô ở thâm cung, nhưng không phải cái gì cũng không biết, nàng suy nghĩ một chút nói: “Sinh tử chi giao* (bạn chí cốt).”

Hoàng hậu gật gật đầu, không hỏi nữa.

Ra khỏi Vinh hoa cung, nàng thấy Văn Lai – Đại tổng quản bên cạnh Hoàng thượng đang chờ ở đó, thấy nàng đi ra, vội cung kính nói: “Thiển nguyệt tiểu thư, Hoàng thượng mời người qua một chuyến.”

“Hôm nay sắc trời đã tối!” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua sắc trời đã tối.

“Nô tài buổi giờ ngọ đã đợi ở đây rồi, biết rõ người một lát sẽ không đi ra từ trong nội cung của Hoàng hậu nương nương, liền sai người về bẩm báo Hoàng thượng, Hoàng thượng nói cho dù muộn thế nào, cũng bảo người qua một chuyến.” Văn Lai nhìn thoáng qua sắc trời, nói: “Thật ra cũng không xem ra là quá muộn, cách trời tối ít nhất còn một lúc nữa.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy gật đầu, “Đi thôi!”

Văn Lai lập tức đi phía trước dẫn đường.

Thánh Dương điện, Vân Thiển Nguyệt tới không chỉ một lần, nhưng lần nào cũng không vui vẻ. Nàng nghĩ lần này chắc cũng không ngoại lệ.

Đi vào điện Thánh Dương, bên trong có tiểu thái giám ra đón, nói với nàng rằng Hoàng thượng căn dặn Thiển Nguyệt tiểu thư đến rồi có thể trực tiếp đi vào. Vân Thiển Nguyệt đẩy rèm ra, đi vào.

Trời còn chưa tối, trong điện Thánh Dương đã thắp đèn. Chiếu sáng tất cả các góc trong phòng. Trong điện ngoại trừ cung nữ hầu hạ, chỉ có lão hoàng đế nằm ở trên giường. Trước mặt hắn đặt một vài tấu chương.

Thấy Vân Thiển Nguyệt đi vào, lão hoàng đế ngẩng đầu lên, nói với nàng: “Nguyệt nha đầu, rất lâu cháu không tiến cung!”

“Vâng!” Vân Thiển Nguyệt tự ý ngồi trên ghế cách đó không xa, gật gật đầu.

“Bây giờ cháu bình thản hơn trước kia rất nhiều!” Lão hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt lại nói.

“Cháu sợ Hoàng thượng dượng ngày nào đó mất hứng, lại kêu người giết cháu, đương nhiên cháu phải sống thu mình lại một chút(*).” Vân Thiển Nguyệt cười nhạt một tiếng, thờ ơ nói.

(*) Giáp trứ vĩ ba tố nhân (夹着尾巴做人): sống thu mình lại một chút; kín tiếng hơn một chút; khiêm tốn; không kiêu ngạo, phô trương; có chừng mực; ước thúc chính mình

“Cháu nha đầu kia, trước mặt trẫm, từ trước đến giờ chưa nói qua được một câu đứng đắn nào cả!” Lão hoàng đế cười mắng một câu.

Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến.

“Cô cô cháu sao rồi? Từ khi biết nàng ấy mang thai, trẫm chưa gặp được nàng ấy. Nàng ấy cũng không cho trẫm gặp.” Lão hoàng đế lại nói.

“Không tốt!” Vân Thiển Nguyệt nói ra hai chữ.

“Nguyệt nha đầu, về chuyện mang thai của cô cô cháu, trong lòng cháu có trách ta hay không?” Lão hoàng đế nhìn chằm chằm vào mắt Vân Thiển Nguyệt.

“Chuyện cháu oán giận ngài quá nhiều rồi. Đâu trách được nữa?” Vân Thiển Nguyệt cười Xùy~~ một tiếng, “Hoàng thượng dượng người đợi nửa ngày, tìm cháu, sẽ không phải nói chuyện này chứ?”

“Trẫm biết rõ cháu – tiểu nha đầu này từ nhỏ đã không thích trẫm! Nói thật, trẫm cũng không thích cháu.” Lão hoàng đế không trả lời câu nói của Vân Thiển Nguyệt, ngược lại nói sang chuyện khác.

Vân Thiển Nguyệt không nói nữa.

“Lý do trẫm không thích lý do cháu rất nhiều. Đầu tiên, cháu là đích nữ của Vân vương phủ, là con dâu mà Thuỷ tổ hoàng đế định cho hoàng thất, Hoàng hậu tương lai. Chính điều này, cháu là đích nữ, tương lai phải vào cung làm Hoàng hậu của con ta, ta không thích. Bởi vì trăm năm qua, hậu cung luôn bị con gái của Vân vương phủ bá chiếm, gốc rễ của Vân vương phủ to lớn, điều này khiến nhiều người cho rằng giang sơn của Thiên Thánh thật ra là hoàng thất và Vân vương phủ – mỗi bên chiếm một nửa. Thứ hai, là những lời bình luận tin đồn của cháu, quần là áo lượt không thay đổi, chữ to không biết, không có giáo dưỡng, không biết lễ nghi, là nha đầu lỗ mãng. Không có chút dáng vè nào của tiểu thư khuê các, chớ nói chi là làm Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ tương lai. Hơn nữa mỗi lần cháu nịnh bộ trẫm, nhưng cặp mắt kia lại không phải, thậm chí rất giả, cháu dây dưa với Cảnh thế tử và Thất hoàng tử của trẫm, thậm chí còn có tiểu Ma Vương của phủ Đức thân vương, bây giờ lại để trẫm biết cháu có dây dưa với Ngọc thái tử của Đông Hải quốc. Trẫm thấy, tiểu nha đầu cháu, trời sinh đã là người có tính lẳng lơ .” Lão hoàng đế nói một câu dài, giữa chừng nghỉ ngơi mấy lần để thở, hiển nhiên là cơ thể thực sự như đèn dầu sắp tắt * (ý chỉ sắp chết).

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, vẫn không nói chuyện.

“Trẫm không chỉ một lần muốn giết cháu, đáng tiếc thật sự già rồi, không giết được cháu. Huống chi tiểu tử ngu ngốc kia không cho ta động tới cháu một chút nào. Nếu ta động tới cháu, nó nói không tiếc hủy Hoàng lăng tổ tiên của Dạ thị.” Giọng nói của Lão hoàng đế hàm chứa sự tức giận, “Rõ ràng cháu đã đối xử tuyệt tình như vậy với nó, thế nhưng mà nó vẫn không biết hối cải, khiến trẫm hận không thể gõ tỉnh đầu của nó, nhìn xem bên trong ngoại trừ một nữ nhân xem thường nó, đầu của nó còn chứa cái gì .”

Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói lời nào. Biết rõ tiểu tử hồ đồ mà lão đang nói đến chính là Dạ Thiên Dật.

“Mà thôi! Trẫm cũng không sống được mấy ngày nữa! Quản không được, mặc kệ thôi! Trẫm chết, các ngươi thích làm như thế nào thì làm như thế đi!” Dường như lão hoàng đế nói những lời này rất mệt mỏi, nhắm mắt lại thở dài.

Vân Thiển Nguyệt nhìn lão, hình dáng tiều tụy bây giờ không thể hình dung ra bệnh trạng của lão. Giống như là cái cây già sắp chết héo, đợi một mùa đông lạnh lẽo, tuyết rơi đầy, nó sẽ chết héo, không sống được nữa.

“Bảo cháu tiểu nha đầu này đến tâm sự với ta, cháu đến rồi ngồi đó không nói một lời, được rồi, cháu về đi!” Lão hoàng đế trầm mặc một lát, mở to mắt, khoát khoát tay với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt lập tức đứng dậy, nhấc chân đi ra ngoài.

“Nguyệt nha đầu, mẹ cháu vẫn còn sống đúng không?” Lúc Vân Thiển Nguyệt đi tới cửa, Lão hoàng đế bỗng nhiên lại hỏi.

Vân Thiển Nguyệt dừng bước chân, híp mắt, từ từ quay đầu lại, nhìn lão hoàng đế, vẻ sắc bình tĩnh, “Hoàng thượng dượng vì sao nói như vậy? Nếu là cháu nhớ không lầm, mẹ cháu mất được mười hai năm rồi ah?”

Lão hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt một lúc, không nhìn ra chút cảm xúc nào, lão không nói một lời, khoát khoát tay với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt thấy lão không tìm tòi tra cứu nữa, quay người rời khỏi Thánh Dương điện.

Hoàng cung gần tối, hơi yên lặng. Ra khỏi cửa cung, liền thấy xe ngựa của Dung Cảnh chờ ở cửa hoàng cung.

Vân Thiển Nguyệt đi qua, đưa tay đẩy rèm ra, thấy Dung Cảnh hơi nghiêng người dựa vào vách xe, nhắm mắt dưỡng thần. Nàng nhảy lên xe, ngồi bên cạnh Dung Cảnh, hỏi: “Sao lại chờ ở đây?”

“Biết nàng tiến cung, ta xử lý xong sự tình, liền chờ nàng cùng nhau trở về!” Dung Cảnh mở to mắt liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, ôm Vân Thiển Nguyệt vào trong ngực, “Chuyện của cô cô không có biện pháp, nàng không cần quá buồn.”

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy ấm áp, nghĩ hóa ra Dung Cảnh chờ ở chỗ này là vì sợ nàng gặp cô cô sẽ buồn, nàng đưa tay vòng qua eo Dung Cảnh, vùi mặt ở ngực Dung Cảnh, lắc lắc đầu nói: “Hơi buồn, nhưng ngẫm lại là lựa chọn của chính cô cô, chúng ta chỉ có thể tôn trọng sự lựa chọn của người.”

Sắc mặt Dung Cảnh giãn ra, gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Xe ngựa một đường yên tĩnh trở về Vân vương phủ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện