Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Màn che của xe ngựa rơi xuống, che đi thân ảnh của Trầm Chiêu và Vân Ly.
Trong lòng của không ít người đã đi ra buồn bực, rõ ràng từ lúc đi ra khỏi hoàng cung, Trầm đại nhân vẫn còn rất khỏe mạnh mà, sao trong nháy mắt liền ngã bệnh vậy? Có điều, trải qua mấy ngày nay, tất cả mọi người cũng đều mỏi mệt không chịu nổi, Trầm Chiêu lại nhận lệnh điều tra đại án ám sát Hoàng thượng, cũng không phải dễ tra như vậy, tâm lực quá mệt mỏi bị bệnh mà vẫn còn gượng chống cũng không mới lạ, cho nên, đều lắc đầu, mỗi người thở dài một tiếng, lên xe ngựa. Thời buổi rối loạn này, quan viên trong triều, ai cũng không dễ làm. Mọi người không để ý đến nữa, tự cầu nhiều phúc đi!
Xe ngựa của Trầm Chiêu rời khỏi cửa hoàng cung.
Thoát khỏi tầm mắt của mọi người, đi tới một giao lộ, một hướng là đi đến Trầm phủ, còn một hướng là đi đến bộ Hình. Đương nhiên, Vân Thiển Nguyệt quẹo vào con đường đến bộ Hình bộ. Hôm qua bởi vì Ngọc Tử Tịch làm hỏng chuyện, hôm nay nói gì nàng cũng không để cho Vân Ly làm hỏng chuyện nữa.
Nàng vừa quẹo, thì Vân Ly ở trong xe liền phát hiện, đột nhiên vén màn che lên, quát lớn với Vân Thiển Nguyệt, “Rốt cuộc ngươi có biết đánh xe không? Ngươi xem, con đường này là đường đi đến Trầm phủ sao? Nhanh, đi Trầm phủ.”
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn Vân Ly một cái, bắt chước giọng nói của thị vệ thiếp thân, nói: “Ta biết đánh xe, Vân Thế tử, đại nhân nhà ta nhất định phải đi bộ Hình.”
“Ngươi……” Vân Ly tức giận, quay đầu nói với Trầm Chiêu: “Trầm đại nhân, ngươi chọn thị vệ kiểu gì vậy? Ngươi nhanh ra lệnh cho hắn ta đánh xe về phủ đi!”
Trầm Chiêu vươn tay xoa bóp trán, nhẹ giọng nói: “Vân Thế tử, Trầm mỗ không sao, vẫn đến Hình bộ đi! Tra án là đại sự.”
“Đại sự gì? Chuyện lớn hơn nữa còn có thể lớn hơn tính mạng sao? Ta cho ngươi biết, hôm nay bộ Hình này không thể đi.” Vân Ly tiến lên, vươn tay đoạt roi ngựa trong tay Vân Thiển Nguyệt, cường ngạnh làm cho xe ngừng.
Trái lại Vân Thiển Nguyệt cũng muốn nghe nguyên do một chút, rốt cuộc làm thế nào mà ca ca này của nàng lại biết ở bộ Hình đã bị Tần Ngọc Ngưng bố trí nên không thể đi? Cho nên liền để cho ca ấy đoạt lấy roi ngựa dễ dàng.
Vân Ly liền lập tức kéo đầu ngựa để xe thay đổi hướng, đi về phía con đường đến Trầm phủ.
Trầm Chiêu nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, thấy ngài ấy cố ý nghe, nên hắn cũng không ngăn cản, thấp giọng hỏi: “Vân huynh, rốt cuộc vì sao không thể đi được?”
“Có người muốn giết ngươi ở bộ Hình.” Vân Ly hạ giọng nói.
Trầm Chiêu giả bộ ngẩn ra, “Ai lại muốn giết ta ở bộ Hình? To gan như thế?”
Vân Ly nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, mím môi không nói.
Trầm Chiêu biết hắn ta muốn nói chuyện riêng, liền thấp giọng nói: “Vân huynh yên tâm, người này là thị vệ thiếp thân của ta, tin được.”
Vân Ly nghe hắn ta nói như thế, mới trả roi ngựa lại cho Vân Thiển Nguyệt, nói với nàng: “Bây giờ ngươi liền đánh xe đến Trầm phủ, ta và đại nhân nhà ngươi có lời muốn nói, ta tất nhiên sẽ không hại ngài ấy.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhận lấy roi ngựa, nghe lời chạy tới Trầm phủ.
Vân Ly buông màn che xuống, hạ giọng nói với Trầm Chiêu: “Còn có thể là ai? Ngươi không đắc tội với ai, nhưng có người đắc tội với người ta. Nếu ta đã biết, thì không thể thấy chết mà không cứu.”
Trầm Chiêu làm như không hiểu rõ “A” một tiếng.
“Trầm đại nhân, ngươi là người thông minh, ta liền nói rõ đi! Bởi vì muội muội của ta làm Hoàng thượng bị thương, gần như suýt nữa khiến cho Đức Thân Vương mất đi con trai, trong lòng Đức Thân Vương ghi hận, trước mắt lại không thể làm gì muội muội, nhưng ngày hôm đó rõ ràng Cảnh Thế tử cũng có mặt ở trong điện, lại không ngăn cản muội muội, Đức Thân Vương liền ghi mối hận này lên người Cảnh Thế tử, hiện nay trong triều, Hoàng thượng một phái, Cảnh Thế tử một phái, quần thần thì mặc dù đều là thần tử của Thiên Thánh, nhưng phần lớn mọi người đều giữ vững trung lập, không dám trộn lẫn vào trong minh tránh ám đấu của hai người, nhưng ngươi thì khác, lúc chưa vào triều, ngươi đã là người của Cảnh Thế tử, bây giờ lại càng làm việc cho Cảnh Thế tử. Đức Thân Vương muốn làm tan ra căn cơ của Cảnh Thế Tử ở trong triều, khiến cho ngài ấy không thể đối kháng với Hoàng thượng được nữa, nên tất nhiên sẽ muốn diệt trừ từng người của ngài ấy. Ngươi đứng mũi chịu sào.” Vân Ly nói.
Trầm Chiêu gật đầu, “Cái này thì ta biết! Nhưng hôm nay thì không thể nào? Chẳng lẽ Đức Thân Vương muốn giết ta ngay tại bộ Hình sao? Bộ Hình là nơi ông ta trông coi, sẽ giết người ngay trên địa bàn của mình sao? Ta chết ở bộ Hình, là trách nhiệm của ông ta!”
“Chính bởi vì là địa bàn của ông ta, nên ông ta mới ra tay. Bên cạnh ngươi vẫn có người bảo hộ, ở nơi khác ông ta không có cơ hội, bộ Hình là chắc chắn nhất. Mà hôm nay ông ta bị bệnh nằm trên giường, nếu ngươi xảy ra chuyện ở bộ Hình, thì nhiều lắm là thủ hạ làm việc bất lợi mà thôi. Tự nhiên không liên quan đến ông ta.” Vân Ly thấp giọng nói, “Cho dù có tra ra là ông ta, thì Hoàng thượng là con của ông ta, muốn bảo vệ ông ta là dễ như trở bàn tay.”
Lúc này Vân Thiển Nguyệt nói xen vào, “Theo lý thuyết Đức Thân Vương muốn giết đại nhân nhà ta ở bộ Hình hẳn là chuyện cực kỳ cơ mật, vậy sao Vân Thế tử lại biết được?”
Vân Ly nhìn thoáng qua bên ngoài, hạ giọng nói: “Tháng trước, ta cứu được một bà lão bị bệnh tim ở trên đường, con trai của bà ấy làm việc ở bộ Hình, chính là thủ hạ của Đức Thân Vương.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, thì ra là vậy, lại hỏi: “Đức Thân Vương đã bố trí giết đại nhân nhà ta từ lúc nào?”
“Nghe nói đã bố trí từ lâu, chỉ đợi cơ hội đến thôi. Cho nên, bộ Hình nhất định không thể đi.” Vân Ly nói: “Nếu Trầm đại nhân nhiễm phong hàn, bị bệnh nằm trên giường, vì để không làm trì hoãn thời gian điều tra, nên sẽ chuyển giao vụ án này cho người khác, Hoàng thượng cũng không nói được gì, Đức Thân Vương cũng không thể làm gì được.”
Vân Thiển Nguyệt cau mày, đã bố trí từ lâu? Nói như vậy có nghĩa là không liên thủ với Tần Ngọc Ngưng, Đức Thân Vương cũng sẽ muốn giết Trầm Chiêu, đúng không? Nàng ghìm chặt cương ngựa, “Vân Thế tử yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ đại nhân nhà ta an toàn, ngài xuống xe ở đây đi! Ta đưa đại nhân nhà ta đi bộ Hình.”
“Ngươi bị gì vậy? Ở bộ Hình đã bị bố trí sát cơ nặng nề, sao có thể là một thị vệ như ngươi nói bảo vệ là bảo vệ được?” Vân Ly nóng nảy, khiển trách Vân Thiển Nguyệt, cảm thấy tên thị vệ này thật to gan, làm chủ cả chủ tử, hắn đã nói đến như vậy rồi mà tên thị vệ này lại vẫn muốn đi. Hắn không rõ nhìn qua Trầm Chiêu, sao hắn ta lại tuyển một tên thị vệ không nghe lời như vậy? Thật sự trung thành ư? Sao lại làm cho hắn cảm thấy hình như hắn ta nóng ruột muốn đưa Trầm Chiêu đến bộ Hình để chịu chết vậy?
“Ta được Cảnh Thế tử chọn lựa đưa đến làm hộ vệ cho đại nhân nhà ta.” Vân Thiển Nguyệt không muốn nói rõ thân phận khiến cho ca ca của nàng phải lo lắng nữa, nếu ca ấy biết nàng đang bị thương mà còn muốn đi đến nơi nguy hiểm, thì chắc chắn cũng sẽ muốn đi theo.
Trầm Chiêu liền nói: “Vân huynh yên tâm đi! Cảnh Thế tử tự có tính toán.”
Vân Ly vừa nghe đến tên của Dung Cảnh, thì chợt hiểu ra, hỏi Trầm Chiêu, “Ngươi biết hôm nay ở bộ Hình có mai phục?”
“Ừ!” Trầm Chiêu gật đầu, “Có điều vẫn đa tạ Vân huynh đã quan tâm.”
Vân Ly ngẩn người, bỗng nhiên bật cười, “Cũng là ta đã quá lo lắng, nếu Cảnh Thế tử đã có sắp xếp, thì ta liền xuống xe thôi!” Dứt lời, hắn vén rèm lên xuống xe.
Vân Thiển Nguyệt thấy Vân Ly xuống xe, liền thở phào nhẹ nhõm, nói với ca ấy: “Xe ngựa của Vân Vương phủ vẫn đi theo phía sau. Vân Thế tử cứ yên tâm, ta sẽ mang đại nhân nhà ta về mà không mất một cọng lông nào.”
“Ngươi đã là người của Cảnh Thế tử, vậy thì bản thân ta không lo lắng nữa!” Vân Ly gật đầu, đi về phía xe ngựa ở phía sau.
Vân Thiển Nguyệt thấy Vân Ly lên xe, màn che rơi xuống, nàng cũng không trì hoãn nữa, liền vung roi đánh xe đi tới bộ Hình.
Xe ngựa mới vừa đi không xa, bỗng nhiên có tiếng mũi tên phá không vang lên, mục tiêu cũng không nhắm ngay xe ngựa của nàng, mà là xe ngựa của Vân Ly, sắc mặt Vân Thiển Nguyệt biến đổi, lúc này nới lỏng roi ngựa, vươn tay kéo Trầm Chiêu, bỏ lại xe ngựa, bay đến xe ngựa của Vân Ly.
Nàng sợ nếu đi cứu Vân Ly mà bỏ Trầm Chiêu lại, mũi tên tiếp theo lại bắn vào hắn ta, thì ngược lại đã trúng kế.
Khinh công thân pháp của nàng cực nhanh, bắt kịp trước khi tiếng xé gió đến đã kéo Trầm Chiêu chui vào xe ngựa của Vân Ly, trong nháy mắt liền dùng chân khí dựng lên một tầng phòng hộ ở bốn phía xe ngựa.
Vòng phòng hộ của nàng vừa được dựng lên xong, thì “Phập! Phập! Phập!”, ba mũi tên đã xuyên qua màn che của xe ngựa đâm thẳng vào buồng xe, nhắm ngay vị trí của Vân Ly.
Vân Thiển Nguyệt buông Trầm Chiêu ra, không dám dùng cánh tay đang bị thương, nên chỉ dùng cánh tay còn lại bắt được một mũi tên, hai chân lại kẹp lấy một mũi, mặt khác, lại dùng miệng ngậm lấy một mũi.
Ba mũi tên vừa bị nàng bắt được, liền bị nàng thúc giục chân khí trở tay phóng ngược trở lại theo hướng đã đến nhanh như tia chớp.
” Phập! Phập! Phập!”, ba tiếng mũi tên đâm vào thân thể, trên nóc nhà của một bên đường vang lên tiếng rên.
Không còn tên bắn tới nữa, Vân Thiển Nguyệt mang theo gương mặt lạnh lùng vén màn che lên.
Chỉ thấy trên một nóc nhà hơi xa có một bóng đen bị cắm ba mũi tên nằm trên đó, hiển nhiên là tên vừa mới bắn lén kia, nàng trầm giọng mở miệng, “Thanh Ảnh, đi mang tên đó xuống.”
“Dạ!” Thanh Ảnh đáp một tiếng, bay đến nóc nhà đó, trong lòng nghĩ, động tác của Thế tử phi quá nhanh, hắn muốn ra tay cũng không có cơ hội.
Lúc này, sắc mặt Vân Ly đã trắng bệch, có chút không dám tin lại có người muốn giết hắn. Rõ ràng hắn cho rằng Đức Thân Vương là muốn giết Trầm Chiêu.
Trầm Chiêu thì bình tĩnh hơn Vân Ly rất nhiều, dù sao hắn có kinh nghiệm trải qua chiến trường đầy máu ở Nam Cương hơn Vân Ly, hơn nữa cũng từng đích thân giết người.
Không lâu sau, Thanh Ảnh liền ném thi thể của tên kia xuống cạnh xe, tên này mặc áo đen che mặt, ba mũi tên đều đâm trúng chỗ hiểm của hắn ta, mất mạng ngay lập tức.
“Kéo khăn che mặt xuống, xem xem hắn ta là người phương nào?” Vân Thiển Nguyệt ra lệnh.
Thanh Ảnh gật đầu, vươn tay kéo khăn che mặt của tên này, chỉ thấy là một nam tử có sắc mặt tái nhợt, khoảng hơn ba mươi tuổi, hắn kiểm tra toàn thân hắn ta một lượt, rồi lắc đầu nói với Vân Thiển Nguyệt, “Trên người không có gì cả.”
“Trên người không có khắc ấn sao? Lột sạch kiểm tra lại một lần nữa.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
Thanh Ảnh sửng sốt một chút, nhìn nhìn nam tử này, lại nhìn nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhắc nhở, “Đây là trên đường cái……”
“Ngươi tìm nơi vắng vẻ kiểm tra đi.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Thanh Ảnh kéo nam tử kia lên, xoay người đi vào trong một con hẻm tối.
Vân Ly kinh ngạc khi nhìn thấy tên thị vệ thiếp thân này của Trầm Chiêu lại quyết đoán như vậy, không khỏi nhìn hắn ta thêm mấy lần, trong nháy mắt đó vậy mà lại cảm thấy động tác mím môi cùng với vẻ mặt lạnh lùng của hắn ra giống như một người, nhưng rất nhanh liền gạt bỏ suy nghĩ này ra, cánh tay của muội ấy bị thương nặng, hẳn đang ở Vinh Vương phủ dưỡng thương mới đúng, bây giờ mới qua mấy ngày, tất nhiên vết thương sẽ không lành nhanh như vậy.
Không lâu sau, Thanh Ảnh trở lại, nhẹ giọng bẩm báo, “Trên người có khắc ấn của Ẩn vệ hoàng thất, có điều chỉ là rất thông thường.”
“Quả nhiên!” Vân Thiển Nguyệt giận tái mặt, khoát khoát tay với Thanh Ảnh.
Thanh Ảnh hiểu ý, lui xuống.
Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi xoay người lại nói với Vân Ly: “Vân Thế tử, ngài kêu Ẩn vệ của Vân Vương phủ xuất hiện, ngay bây giờ liền để Ẩn vệ hộ tống ngài cùng với tên bắn lén này, tiến cung tìm Hoàng thượng minh oan.”
Nàng đã giao ba nghìn Ẩn vệ của Vân Vương phủ cho ca ấy từ lâu. Nhưng dù sao ba nghìn Ẩn vệ này cũng chỉ là Ẩn vệ được Vân Vương phủ huấn luyện thôi, trình độ võ công cao cường như tên bắn lén này, Ẩn vệ Vân Vương phủ có cảnh giác thì cũng vẫn không làm gì được, nếu không có nàng, thì hôm nay Vân Ly chắc chắn phải chết.
Nàng ngược lại muốn xem xem khi Dạ Khinh Nhiễm nhìn thấy Ẩn vệ hoàng thất kia thì sẽ nói thế nào.
Vân Ly cũng thông minh, ngay lập tức liền hiểu ý của Vân Thiển Nguyệt, gật đầu, quay đầu khẽ hô một tiếng, có mấy tên Ẩn vệ lập tức xuất hiện, nâng tên ám sát đã chết kia rồi ngồi lên phía sau xe.
“Chúng ta tiếp tục đến bộ Hình.” Vân Thiển Nguyệt nói với Trầm Chiêu.
Trầm Chiêu gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay kéo hắn ta, không nhiều lời nữa, mũi chân nhún nhẹ một cái, rời khỏi xe ngựa của Vân Ly, trở về xe ngựa của Trầm Chiêu. Sau khi nàng ngồi xuống, liền kéo dây cương, xe ngựa tiếp tục đi đến bộ Hình.
Vân Ly nhìn theo xe ngựa Trầm Chiêu rời đi một lát, rồi buông màn che xuống, sắc mặt trắng bệch ra lệnh cho phu xe một câu, phu xe vung roi ngựa lên, được Ẩn vệ hộ tống, đi thẳng đến hoàng cung.
Chỉ trong chốc lát, hiện trường ám sát này chỉ để lại mùi máu tươi thoang thoảng.
Trên xe ngựa, Trầm Chiêu thấp giọng hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Tên lúc nãy là Ẩn vệ hoàng thất, chẳng lẽ là Hoàng thượng, An Vương hoặc là Dạ Tiểu Quận chúa muốn giết Vân Thế tử ư?”
Vân Thiển Nguyệt nói một cách thản nhiên: “Ẩn vệ hoàng thất phân ra rất nhiều nhánh, chia làm Ám Long, Ám Phượng và Phổ Ẩn. Trên người của tên lúc nãy mang theo khắc ấn của Ẩn vệ hoàng thất, nhưng lại là cực kỳ thông thường, như vậy chính là Phổ Ẩn. Ám Long nằm trong tay Dạ Khinh Nhiễm, Ám Phượng nằm trong tay Dạ Khinh Noãn, Ẩn vệ bình thường thì Dạ Thiên Dật có một nhóm, Đức Thân Vương phủ có một nhóm, còn có trong tay Minh Thái hậu, Lục công chúa trong cung cùng với đám hoàng tử công chúa hoàng thất nữa, hoặc nhiều hoặc ít đều có.”
“Nếu Phổ Ẩn phân ra nhiều nhánh như vậy, thì sao có thể phân biệt được là người phương nào đã xuống tay?” Trầm Chiêu nhíu mày.
“Người ngoài không phân biệt được, nhưng Dạ thị có một biện pháp có thể phân biệt Ẩn vệ bình thường thuộc về người nào.” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt liền thay đổi, hơi lành lạnh nói: “Chúng ta cũng không cần biết là ai, chỉ cần để cho Dạ Khinh Nhiễm và bá quan văn võ đều biết Ẩn vệ hoàng thất đã lén ám sát Vân Ly là được.”
Trầm Chiêu như hiểu được, gật đầu.
“Vì sao Dung Cảnh không ra cung với ngươi?” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới Dung Cảnh, lúc nãy nàng không thấy Dung Cảnh xuất cung, đã muốn hỏi Trầm Chiêu, nhưng bị Vân Ly đảo loạn đã quên mất, có điều ca ca này của nàng phúc lớn mạng lớn, có lòng tốt cứu người khác, ngược lại cũng cứu mình.
“Cảnh Thế tử bị Hoàng thượng phái người gọi đến Đế tẩm điện.” Trầm Chiêu nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, lúc này Dạ Khinh Nhiễm đang nằm trên giường, nên tất nhiên sẽ không để cho Dung Cảnh thoải mái.
Hai người không nói nữa, xe ngựa không còn bị ngăn trở, hai nén hương sau đã đến bộ Hình.
Đại môn bộ Hình, trợ thủ Đức Thân Vương là Phó trung lang tướng Triệu Mục đã dẫn theo tất cả quan viên bộ Hình đứng đợi ở đó. Vừa thấy xe ngựa Trầm Chiêu tới, Triệu Mục lập tức đi lên trước, tươi cười đầy mặt nói: “Trầm đại nhân đã tới, ta mới vừa nghe nói hôm qua Trầm đại nhân bị nhiễm phong hàn, nên cho là hôm nay ngài sẽ không tới. Vừa muốn kêu mọi người giải tán, thì không nghĩ tới Trầm đại nhân đã đến.”
Vân Thiển Nguyệt đánh giá Triệu Mục một lượt, Triệu Mục này, tất nhiên nàng biết, là một nam tử trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, làm người khéo đưa đẩy nhạy bén, mấy năm nay rất được Đức Thân Vương trọng dụng, cho tới bây giờ chưa từng tranh cãi gì với các đại thần trong triều, nhân duyên khá tốt.
“Khụ khụ……” Trầm Chiêu đè nén ho khan hai tiếng, hắn giả bộ giống như thật vậy, giọng nói hơi khàn, lộ ra vẻ hít thở khó khăn, “Vụ án ám sát Hoàng thượng không thể trì hoãn thời cơ, hôm