Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Khi sắp rơi xuống đất, Thanh Ảnh rút bảo kiếm bên hông ra đâm xuống đất, bảo kiếm nảy nhẹ lên, đẩy thân thể của hắn và Trầm Chiêu lên cao khoảng một trượng, mượn độ cao này để điều chỉnh lại tư thế rơi, Thanh Ảnh mang theo Trầm Chiêu rơi xuống đất an toàn.
Trầm Chiêu thì còn tốt hơn một chút, nhưng Thanh Ảnh lại lui ra sau mấy bước, nắm chặt kiếm quỳ một chân xuống đất.
“Ngươi sao rồi?” Trầm Chiêu nhìn sang Thanh Ảnh.
“Ta không sao, tiếp tục dùng máu của ta làm Huyết chú đi.” Thanh Ảnh lạnh lùng ra lệnh.
Trầm Chiêu nhìn hắn ta một cái, gật đầu, kéo cánh tay đang chảy máu đặt lên tay của mình, nhanh chóng vẽ ra một ký hiệu, một lát sau, hai tay đẩy một cái, miệng lẩm bẩm, đạo huyết bùa này lại bay thẳng đến phố Thừa Kiền.
Cũng giống như đạo huyết bùa lúc nãy, ở phía xa lại xuất hiện một đạo huyết bùa, trong nháy mắt lại đụng vào nhau, cùng vỡ tan.
Thanh Ảnh lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, trước mắt Trầm Chiêu tối sầm, choáng váng một trận.
“Không được, đi, chúng ta đi qua!” Thanh Ảnh chống đỡ kéo Trầm Chiêu lên.
Trầm Chiêu lắc đầu, ngăn hắn ta lại, cố gắng khắc chế cảm giác choáng váng, vội nói: “Như vậy không được, chúng ta đi cũng vô dụng, Tử chú của nàng ta quá lợi hại. Mau, mang ta đi tìm nơi có nước, ta muốn dùng Thủy chú.”
Thanh Ảnh nghe vậy liền gật đầu, mang theo Trầm Chiêu phi thân tiến vào một cái sân gần đó.
Cái sân này chính là sân của Hiếu Thân Vương phủ, nhưng đã không kịp để ý nhiều như vậy.
Thanh Ảnh và Trầm Chiêu leo tường vào, trong nháy mắt, Ẩn vệ Hiếu Thân Vương phủ cùng vọt lên.
“Ta là Trầm Chiêu, tất cả dừng tay!” Trầm Chiêu báo tên ra trước.
Ẩn vệ Hiếu Thân Vương phủ nghe vậy liền nhìn kỹ, quả nhiên là Trầm Chiêu, trên người của hai người đều đầy máu, trong thời gian ngắn mấy chục Ẩn vệ không hiểu gì cả, bọn họ không biết có nên ra tay ngăn cản hai người này hay không.
Thân pháp của Thanh Ảnh vẫn không ngừng, lướt qua một đám Ẩn vệ bay tới Bích Hồ của Hiếu Thân Vương phủ.
Mọi người cả kinh, vội vàng phi thân bay theo.
“Mượn hồ nước trong phủ dùng một chút.” Trầm Chiêu nói rõ mục đích, không muốn xung đột với Ẩn vệ của Hiếu Thân Vương phủ ở chỗ này, hắn và Thanh Ảnh bị thương không quan trọng, quan trọng là… Trì hoãn thời gian cứu Dung Cảnh.
Ẩn vệ Hiếu Thân Vương phủ vẫn không hiểu gì cả, không biết hai người này xông tới mượn hồ nước để làm gì.
Chỉ trong chốc lát, Thanh Ảnh đã mang theo Trầm Chiêu đi tới Bích Hồ của Hiếu Thân Vương phủ, ở Bích Hồ này đang có mấy nữ quyến ngồi trong đình, thấy cả hai người đầy máu đột ngột xông tới, liền cả kinh thét chói tai.
Thanh Ảnh để Trầm Chiêu xuống, Trầm Chiêu không để ý tới nữ quyến đang thét chói tai tránh né, lập tức dùng Bích Hồ thi chú.
Từ sau chuyện ở Nam Cương, Chú thuật của hắn tăng mạnh, mặc dù vào triều, chuyện trong triều bận rộn, nhưng mỗi ngày hắn đều không lười biếng luyện tập Chú thuật, bởi vì hắn biết rõ mình đã giết Dạ Tiêu, thì con gái Diệp Linh Ca của lão ta, cũng chính là Tần Ngọc Ngưng, nhất định sẽ tìm hắn báo thù, phải tập luyện Chú thuật thật tốt, mặt khác, hắn không có võ công, nhưng tinh thông Chú thuật, thì cũng có thể trợ giúp Dung Cảnh. Cho nên, dưới sự luyện tập chăm chỉ của hắn, Chú thuật hiện nay mạnh hơn lúc ở Nam Cương không chỉ gấp mấy lần.
Bích Hồ này trong đến có thể thấy được đáy, Trầm Chiêu nhỏ máu của mình và Thanh Ảnh vào trong Bích Hồ, màu máu dần dần nhuộm đỏ Bích Hồ, nhanh chóng bị hắn vẽ ra từng lá bùa chú dọc theo đường máu lan ra, trong nháy mắt, các lá bùa đều bị bao phủ một tầng sáng vàng óng ánh, như phúc ấn của Phật gia, bị hắn kéo lên, bắn ra khỏi Bích Hồ, hắn dùng lực đẩy, trong nháy mắt, hơn mười vòng Phật ấn vàng óng ánh rời khỏi Bích Hồ, bay ra khỏi tường Hiếu Thân Vương phủ.
Ẩn vệ Hiếu Thân Vương phủ và các nữ quyến cùng với nha hoàn người hầu đều mở to mắt nhìn.
Không lâu sau, những Phật ấn đó rời khỏi Hiếu Thân Vương phủ, xông về phố Thừa Kiền.
Trầm Chiêu không dám buông lỏng, miệng vẫn lẩm bẩm, vẫn duy trì tư thế hai tay đang đẩy.
Thanh Ảnh nhìn chằm chằm vào những ký hiệu Phật ấn này.
“Ai đang ở đây?” Phía trước truyền đến tiếng quát hỏi của Hiếu Thân Vương, dường như đang đi đến bên này.
Một đám Ẩn vệ của Hiếu Thân Vương phủ liếc mắt nhìn nhau, lập tức có một người chạy qua, “Bẩm Vương gia, là đại nhân Trầm Chiêu trong triều, nói là mượn Bích Hồ dùng một chút.”
“Sao?” Dường như bước chân Hiếu Thân Vương dừng một chút, giây lát sau, chỉ nghe ông ấy nói: “Ngăn cản bọn họ, Bản Vương muốn xem Trầm đại nhân đang làm gì trong phu của Bản Vương?”
Thanh Ảnh nghe vậy, ánh mắt liền co rụt lại, tay nắm chặt bảo kiếm bên hông.
Trầm Chiêu không để ý tới, giống như không nghe thấy, một lòng thi chú.
“Dạ!” Tên Ẩn vệ đó tuân lệnh, vung tay lên, quát: “Ngăn cản bọn họ!”
Một đám Ẩn vệ Hiếu Thân Vương phủ đang đứng xem đồng loạt tiến lên bao vây Trầm Chiêu và Thanh Ảnh.
“Tất cả dừng tay!” Lúc này, phía sau Hiếu Thân Vương vang lên một tiếng quát khẽ quen thuộc, ngay sau đó có tiếng bước chân đi vội vàng tới, chính là Lãnh Thiệu Trác.
Vốn Ẩn vệ Hiếu Thân Vương phủ đang định rút kiếm, nghe vậy liền cùng đồng loạt dừng tay.
“Thiệu Trác, con tới đây làm gì?” Hiếu Thân Vương trầm giọng hỏi.
“Là con mời Trầm đại nhân đến phủ, Phụ vương không cần quan tâm.” Lãnh Thiệu Trác liền gánh lấy chuyện Trầm Chiêu và Thanh Ảnh xuất hiện ở đây.
“Hử? Con mời bọn họ tới?” Hiếu Thân Vương nheo mắt nhìn.
“Dạ, con mời bọn họ tới.” Lãnh Thiệu Trác đi tới gần, nhìn thoáng qua tình hình trong đình, khoát khoát tay với những Ẩn vệ kia, ra lệnh: “Nơi này không có chuyện của các ngươi, tất cả lui ra!”
Những Ẩn vệ kia đều nhìn về phía Hiếu Thân Vương.
“Sao? Lời nói của ta không có tác dụng sao? Các ngươi đều nhìn Phụ vương làm gì? Tất cả lui ra!” Lãnh Thiệu Trác quát lên.
Những Ẩn vệ kia vội vàng thu kiếm, thấy Hiếu Thân Vương không tỏ thái độ gì, trong nháy mắt liền lui xuống hết.
“Các ngươi cũng lui xuống đi.” Lãnh Thiệu Trác phất tay với mấy nữ quyến và người hầu kia.
Mấy nữ quyến này không dám phản kháng, liền chạy về nội viện như ong vỡ tổ.
Không lâu sau, bốn phía Bích Hồ này chỉ còn lại có Trầm Chiêu, Thanh Ảnh, cùng với Lãnh Thiệu Trác và Hiếu Thân Vương.
Sắc mặt Hiếu Thân Vương đầy vẻ không đồng ý, quát khẽ: “Thiệu Trác, còn làm gì vậy? Con có biết bọn họ đang làm gì không?”
“Phụ vương, bọn họ là được con mời tới, tất nhiên con biết đang làm gì!” Lãnh Thiệu Trác nhìn hai người kia, nói với Hiếu Thân Vương: “Phụ vương, ngài đã lớn tuổi, Đức Thân Vương bệnh một trận này sợ là sau này cũng sẽ không vào triều nữa, ngài vất vả cả đời, sau này cũng nên hưởng thanh phúc đi.”
Sắc mặt Hiếu Thân Vương trầm xuống, “Con có biết mình đang nói gì, làm gì không?”
“Con biết mình đang làm gì! Biết rất rõ.” Lãnh Thiệu Trác nói.
“Con…… Chuyện hôm nay chắc chắn không đơn giản, nếu con phá hỏng chuyện của người nào đó, con có mấy cái đầu để bù vào? Sự tồn vong của nhất mạch Hiếu Thân Vương phủ chúng ta đó. Con có nghĩ tới không?” Hiếu Thân Vương khẽ mắng.
“Phụ vương, ngài quên mất viên Đại Hoàn đan đã làm cho con khởi tử hồi sinh rồi sao?” Lãnh Thiệu Trác nhìn Hiếu Thân Vương.
Hiếu Thân Vương lập tức nghẹn lời.
“Không có viên Đại Hoàn đan này, hôm nay liền không có con đứng ở trước mặt ngài, ngài cũng đã mất con trai từ lâu rồi, không có con trai, sẽ không có truyền thừa. Hiếu Thân Vương phủ có hiển hách thế nào đi nữa, nhưng con nối dõi điêu linh thì cũng vô dụng mà thôi. Sau khi ngài mất, rất nhanh Hiếu Thân Vương phủ sẽ suy thoái hoang tàng.” Lãnh Thiệu Trác nói một cách thản nhiên: “Tình cứu mạng, ơn tái sinh, là nàng ấy cho con, hôm nay còn không thể nhìn thấy nàng ấy lâm nguy mà không cứu.”
“Tuy nói như thế, nhưng ban đầu cũng là Thất hoàng tử ép nàng ta lấy ra.” Hiếu Thân Vương thấp giọng nói.
“Nhưng nếu nàng ấy không đồng ý, ai cũng không thể lấy được đồ từ trong tay nàng ấy, ngay cả Thất hoàng tử cũng không được.” Lãnh Thiệu Trác nói, “Phụ vương, nhiều năm thế này, ngài cũng không phải không hiểu nàng ấy.”
Hiếu Thân Vương cau mày, sắc mặt không tốt, “Nhưng hôm nay không phải là lúc dành cho tình cảm riêng tư.”
“Ta mặc kệ hôm nay là lúc nào, nếu bọn họ đã tới Hiếu Thân Vương phủ, thì con liền muốn bảo vệ bọn họ.” Lãnh Thiệu Trác nói.
“Con phá hỏng đại sự thì sao?” Hiếu Thân Vương tức giận nói.
“Ta không biết là đại sự gì, chỉ biết là mạng người lớn hơn trời.” Lãnh Thiệu Trác nói một cách kiên quyết: “Phụ vương, ngài cứ làm như không nhìn thấy đi! Nơi này có con là được rồi, mấy ngày nay ngài mệt nhọc, đến chỗ Lưu di nương nghỉ ngơi đi!”
“Con……” Hiếu Thân Vương nhìn Lãnh Thiệu Trác, thấy sắc mặt nó kiên quyết, giây lát sau, liền vung tay, xoay người cất bước đi.
Lãnh Thiệu Trác thấy Hiếu Thân Vương rời đi, cũng không đi đến gần Trầm Chiêu và Thanh Ảnh, mà là chắp tay đứng tại chỗ nhìn hai người.
Không lâu sau, Trầm Chiêu phun ra một ngụm máu, bỗng nhiên ngã xuống đất.
Thanh Ảnh muốn vươn tay ra đỡ, nhưng Huyết chú và Thủy chú đều liên hệ với hắn, nên hắn cũng phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất, không có sức lực để đỡ.
Hai người ầm ầm ngã xuống bên hồ.
Lãnh Thiệu Trác cả kinh, lập tức bước nhanh tới, rất nhanh liền đi tới bên cạnh hai người, ngồi xuống, nóng ruột hỏi, “Trầm đại nhân, các ngươi thế nào?”
Hơi thở của Trầm Chiêu suy yếu, dường như còn muốn thi chú, giơ tay lên, nhưng hết lần này đến lần khác cũng không còn sức lực để tiếp tục nữa, hắn suy yếu lắc đầu, nói với Lãnh Thiệu Trác: “Đa tạ Lãnh Tiểu Vương gia.”
“Ta mời đại phu cho các ngươi.” Lãnh Thiệu Trác vội nói.
Trầm Chiêu lắc đầu, gắng sức muốn ngồi dậy, “Không được, chúng ta phải đến phố Thừa Kiền ngay lập tức.”
“Là Cảnh Thế tử phi đã xảy ra chuyện sao?” Lãnh Thiệu Trác hỏi.
Trầm Chiêu lắc đầu, lại gật đầu.
Thanh Ảnh thì dù sao cũng có võ công nên tốt hơn một chút, lúc này đã đứng dậy, sắc mặt trắng bệch, gấp rút hỏi Trầm Chiêu, “Lúc nãy sao rồi? Có thể ngăn nữ nhân đó lại không?”
“Ta cũng không biết, nhưng chắc lúc nãy cũng có một chút tác dụng, ngăn cản nàng ta một lát , dù sao chúng ta cũng cách Cảnh Thế tử quá xa. Chỉ hy vọng lúc nãy có tác dụng.” Trầm Chiêu nói.
“Bây giờ ta liền đến đó, khí lực của ngươi đã dùng hết, cũng đừng đến, ở lại đây đi!” Thanh Ảnh dứt lời, liền nói với Lãnh Thiệu Trác: “Làm phiền Lãnh Tiểu Vương gia chăm sóc Trầm đại nhân dùm.”
Chắc có lẽ Lãnh Thiệu Trác cũng đã hiểu được cái gì đó, nên liền gật đầu, “Ngươi yên tâm đi, có ta chăm sóc cho hắn ta rồi, ở trong Hiếu Thân Vương phủ, sẽ không để cho hắn ta gặp nguy hiểm.”
Thanh Ảnh gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, mũi chân nhún nhẹ một cái, cả người liền nhẹ nhàng ra khỏi Hiếu Thân Vương phủ.
Trầm Chiêu biết lúc này mình đến đó cũng không giúp được cái gì, mà chỉ làm liên lụy đến Thanh Ảnh, nên cũng không cố chấp gắng sức muốn đi.
Lãnh Thiệu Trác nhìn Trầm Chiêu, thấy hắn ta đã không còn chống đỡ nổi nữa, liền đề nghị: “Trầm đại nhân, ta mời đại phu cho ngươi.”
Trầm Chiêu lắc đầu, “Không vội, ta không sao, nếu Lãnh Tiểu Vương gia không có việc gì gấp, thì ngồi ở đây chờ cùng với ta một lát đi! Ta cần xác định bọn họ bình yên vô sự.”
Lãnh Thiệu Trác gật đầu, cũng không để ý trên đất bẩn, liền trực tiếp ngồi xuống đất, “Bản lãnh của bọn họ rất lớn, nhất định sẽ không sao.”
“Ta cũng tin tưởng bọn họ sẽ không sao.” Trầm Chiêu cười cười.
Hai người không nói thêm gì nữa, một chỗ này của Hiếu Thân Vương phủ tĩnh lặng không có tiếng động.
Sau khi Thanh Ảnh ra khỏi Hiếu Thân Vương phủ, bất chấp nội ngoại thương trên người, phóng thẳng đến phố Thừa Kiền. Đi ngang qua một nơi, phát hiện có một mái ngói trên nóc phòng trong một trang viện bị đốt thành tro, may là cả căn phòng không bị sao, phía dưới có người đang đứng trong viện, hoảng sợ không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn nhìn thấy rõ, đây là kết quả đụng nhau giữa Thi thuật của Trầm Chiêu và Chú thuật đến từ phố Thừa Kiền lúc nãy.
Hắn không kịp để ý tới, lướt qua nóc nhà như một cơn lốc.
Sau khi Trầm Chiêu và Thanh Ảnh đi khỏi, Vân Thiển Nguyệt cố nén lo lắng trong lòng, bắt buộc mình phải bình tĩnh, mở ra tai mắt và tất cả các giác quan cùng với cảm quan của chính mình, vừa thi triển khinh công cấp tốc chạy tới, vừa ngưng thần yên lặng lắng nghe động tĩnh phía trước.
Nghe trong chốc lát, ở phía trước mơ hồ vang lên tiếng đao kiếm đánh nhau và tiếng đao kiếm đâm vào thân thể, trong đó còn kèm theo tiếng nói của Tần Ngọc Ngưng, Hoa Lạc và Thương Lan.
Chỉ không có mỗi tiếng của Dung Cảnh, trong nháy mắt trái tim của Vân Thiển Nguyệt đập loạn lên không ngừng.
“Không hổ là người của Vân Thiển Nguyệt, đều là xương cứng, hôm nay ta đốt các ngươi trước rồi lại giết hắn ta.” Giọng nói Tần Ngọc Ngưng bén nhọn âm tàn, không còn giọng nói yêu kiều dịu dàng nũng nịu trong ngày thường nữa, mà lại càng giống như nữ quỷ đến từ Địa Ngục.
Cái dạng trải nghiệm gì mà lại có thể biến một người thành như vậy? Cũng có lẽ từ trước đến nay nàng ta chính là như vậy. Vân Thiển Nguyệt nghe được như vậy, liền biết Dung Cảnh vẫn không sao, trong lòng liền thả lỏng, lại hận hiện tại không đến được bên cạnh hắn.
“Cái gì mỹ nhân đệ nhất thiên hạ? Cách biệt một trời một vực với Tiểu chủ nhà ta, chẳng trách Cảnh Thế tử không nhớ tới ngươi, loại nữ nhân như ngươi, bất kỳ nam nhân nào cũng đều sẽ không cưới.” Hiển nhiên Hoa Lạc cũng bị trọng thương, nhưng vẫn cố gắng cười lạnh cãi lại, giọng nói khàn khàn, cằm hất lên, trên dung mạo như hoa đào đầy vẻ kiêu ngạo.
“Một trăm ngươi cũng không bằng một mình ngài ấy.” Thương Lan cũng bị trọng thương, giọng nói lạnh lùng như con người của hắn, phụ họa Hoa Lạc, “Giống hệt như nữ quỷ vậy.”
Vân Thiển Nguyệt biết miệng Hoa Lạc độc, nhưng lại chưa bao giờ biết miệng Thương Lan cũng có thể độc như vậy. Trong lòng nàng ấm áp.
“Nếu các ngươi đã không sợ chết, thì liền đi chết đi!” Hiển nhiên Tần Ngọc Ngưng căm hận vô cùng, một tia sáng màu đỏ như máu bắn thẳng về phía hai người.
Hoa Lạc và Thương Lan đã không khí lực để né tránh nữa, cả người của hai người đều là máu, nhưng vẫn vững vàng che ở trước mặt Dung Cảnh.
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt căng thẳng, ở xa xa nhìn thấy tia sáng màu đỏ như máu kia đang bắn tới, nàng cắn răng một cái, mở hai tay ra, trong nháy mắt lòng bàn tay liền ngưng tụ hai ngọn lửa màu băng lam, trong phút chốc liền bị đẩy ra ngoài.
Lúc bắt đầu, vốn ngọn lửa rất nhỏ, nhưng dường như sau khi thoát khỏi lòng bàn tay của nàng, thì liền hội tụ gió, nên trong nháy mắt chợt lớn hơn gấp đôi. Hòa cùng với gió, lướt đến hướng đó với tư thế như dời núi lấp biển nhanh như tia chớp. Kéo theo thân hình của Vân Thiển Nguyệt nhanh gấp đôi, cũng theo đuôi tới.
“Ầm” một tiếng, hai vòng sáng lớn chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Tần Ngọc Ngưng kinh hãi, trong nháy mắt thân thể bị đánh phải lui về phía sau mấy trượng.
Thân thể Vân Thiển Nguyệt lung lay, người liền nhẹ nhàng rơi xuống trước người Hoa Lạc và Thương Lan.
“Tiểu chủ!” Hoa Lạc và Thương Lan thấy Vân Thiển Nguyệt đã tới, đều vui mừng, ngài ấy tới thật kịp thời, chậm một chút nữa thôi, thì hai người bọn họ chắc chắn đã phải chết rồi, bọn họ chết cũng không sao, nhưng sẽ không còn có cách nào để bảo vệ người phía sau thay Tiểu chủ.
“Dung Cảnh thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Tần Ngọc Ngưng chằm chằm, cũng không xoay người đi xem Dung Cảnh.
“Cảnh Thế tử hôn mê, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, Tiểu chủ yên tâm!” Hoa Lạc vội nói.
Hôn mê thì tốt! Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi! Cuối cùng nàng đã tới kịp rồi!
Vân Thiển Nguyệt hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt như đông lạnh nhìn tình hình trước mắt, chỉ thấy khắp phố này đều trải đầy tử thi, mười tám Ẩn Hồn của Dung Cảnh đều ngã trên mặt đất, không biết là chết hay sống, Ẩn vệ hoàng thất mặc áo đen nằm ngổn ngang trên mặt đất, máu chảy thành sông, đếm không hết. Người có thể đứng, ngoại trừ Tần Ngọc Ngưng ra, thì chỉ còn lại Hoa Lạc và Thương Lan.
Ánh mắt nàng rơi xuống gần đó, chỉ thấy Tần Ngọc Ngưng mặc một bộ váy đen, tóc dài xõa tung, mặc dù vẫn là dung mạo trước đây, nhưng bởi vì sắc mặt trắng bệch, ánh mắt quá âm tàn, âm khí quanh mình cường thịnh, ở trong một nơi đầy tử thi và mùi máu tươi nồng nặc như thế