Nhật Khốc quỷ có thể nói là đã làm cường đạo cả đời nhưng lại chưa từng suy nghĩ đến những đạo lý bên trong. Lúc này nghe Tiểu Huyền nói thế, hắn cũng cảm thấy có mấy phần đáng tin. Có lẽ là do tính người vốn ác, đến một đứa bé cũng như vậy, nhưng ngoài miệng hắn vẫn lên tiếng trách cứ: “Vừa rồi ngươi còn nói muốn làm người tốt, bây giờ lại định cướp đồ của người khác, há chẳng phải là mâu thuẫn quá sao?”
Tiểu Huyền ngượng ngùng đưa tay gãi đầu. “Chẳng qua là một cái chong chóng thôi mà, chơi một lát cũng có hỏng được đâu, về sau cháu tất nhiên sẽ trả lại cho nó.”
Nhật Khốc quỷ nói: “Nhìn từ việc nhỏ mà suy ra việc lớn. Lần này ngươi cướp cái chong chóng của người ta nhưng lần sau có lẽ sẽ là cướp tiền bạc của người ta...” Hắn chợt dừng lại, khẽ cười tự giễu một tiếng, nghĩ bụng không ngờ một tên ác nhân xú danh lan khắp như mình mà cũng có lúc đi dạy đạo lý cho người ta, thành ra nói năng không được hùng hồn như trước nữa. “Hầy, tuy ta không phải là người tốt nhưng ngươi còn nhỏ tuổi, sau này không được làm người xấu đâu đấy!”
“Cháu nhớ rồi.” Tiểu Huyền nghiêm túc gật đầu, rồi lại nói: “Có điều Tề thúc thúc có thể dạy cháu đạo lý như vậy, chứng tỏ thúc thúc là một người tốt.”
Nhật Khốc quỷ cười, nói: “Thế sự vô thường, nếu hôm nay ta ăn thịt ngươi, liệu ngươi có còn cho rằng ta là người tốt nữa không?”
Tiểu Huyền lại nghe Nhật Khốc quỷ nhắc đến chuyện ăn thịt người, bèn rụt cổ, cười gượng gạo, nói: “Thúc thúc chẳng qua chỉ dọa cháu mà thôi, làm sao mà thật sự ăn thịt cháu được!”
Nhật Khốc quỷ không nói gì, tựa như đã ngầm thừa nhận. Tiểu Huyền thấy xung quanh không còn tiếng động, rốt cuộc đã cảm thấy có chút sợ hãi, bèn cố gắng tìm chuyện để nói: “Cha cháu từng dạy cháu rằng, thiện ác chỉ cách nhau một ý niệm, khi đó thúc thúc đã không ăn thịt cháu, chứng tỏ trong lòng vẫn còn có thiện niệm...”
“Cha ngươi nói không sai!” Nhật Khốc quỷ thở dài, căn dặn: “Sau này, nếu trước khi giết người ngươi có thể nghĩ đến câu nói này, ắt sẽ không làm sai việc gì đâu.”
Tiểu Huyền nghiêm túc nói: “Cháu sẽ không giết người đâu, đến con gà nuôi trong nhà mà cháu còn không chịu để cha cháu giết thịt cho cháu ăn nữa.”
“Ngoan lắm!” Nhật Khốc quỷ đưa tay xoa đầu Tiểu Huyền, nghĩ đến mình hồi nhỏ cũng ngây thơ, đáng yêu như thế, rồi sau khi võ công có chút thành tựu thì lòng mang chí lớn, chỉ muốn xách kiếm xông pha giang hồ, trừ hung diệt ác, nào ngờ mấy chục năm thoắt cái đã trôi qua, bây giờ mình lại biến thành bộ dạng như vậy. Hắn không kìm được thở dài một tiếng, nhớ lại biết bao chuyện cũ xa xăm.
Tiểu Huyền vừa nghe Nhật Khốc quỷ thừa nhận rằng có ý muốn ăn thịt mình, giờ lại bị bàn tay gầy đét của hắn xoa đầu thì không khỏi cảm thấy sợ hãi, nhưng không dám giãy ra, đành dùng lời nói để khiến hắn phân tâm: “Thúc thúc có con không vậy?”
Tiểu Huyền vừa mới dứt lời, chợt cảm thấy bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu mình nắm chặt lại. Nó kinh hãi tột cùng, trong lúc nôn nóng chợt nảy ra một kế, bèn vội kêu lớn: “Cháu phải đi ị!” Sau đó, nó bèn giãy khỏi bàn tay Nhật Khốc quỷ, nhảy xuống giường, lấy bô ra ngồi riết luôn ở đó, mãi hồi lâu sau vẫn không đứng dậy.
Nhật Khốc quỷ cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh đấy! Không phải ngươi muốn nghe ta kể chuyện sao? Lên giường đi, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện!”
Tiểu Huyền ngồi bô, ở cách Nhật Khốc quỷ mấy bước chân, lúc này cũng đã cảm thấy yên tâm hơn một chút, trong bóng tối chỉ nhìn thấy cặp mắt hắn lập lòe ánh sáng. Tuy cảm thấy hơi lạnh nhưng nó không dám trở lại giường, cứ ngồi đó, cố nở một nụ cười rồi cất tiếng: “Cháu đang bị táo bón, cứ ngồi đây nghe kể chuyện là được rồi.”
Nhật Khốc quỷ cũng không miễn cưỡng, chỉ khẽ thở dài buồn bã. “Trước đây có một đứa bé cũng chừng tuổi ngươi bây giờ, rất thông minh, đáng yêu. Tuy nó hơi nghịch ngợm, đi gây rắc rối khắp nơi nhưng cha mẹ nó vẫn rất yêu thương nó, ngày ngày kể chuyện cho nó nghe, chơi đùa với nó, trêu chọc cho nó vui...”
Tiểu Huyền vẫn đang có chút tâm thần bất định, không dám chen ngang.
“Mẹ của đứa bé đó dịu dàng, xinh đẹp, hiền thục, đoan trang, lại còn khéo tay, sáng dạ, nổi tiếng khắp vùng về tài thêu thùa, may vá, chỉ bằng mấy miếng vải cũng có thể làm ra được một chiếc áo rất đẹp. Nàng cũng không bao giờ ra ngoài khoe mẽ, luôn cần cù lo việc gia đình, bố trí mọi thứ trong nhà ngăn nắp, sạch đẹp, còn lấy giấy gấp rất nhiều thứ đồ chơi thú vị như người, ngựa rồi cùng phu quân chơi đùa với con yêu, cuộc sống tuy thanh bần nhưng rất hòa thuận, vui vẻ. Cha của đứa bé đó là một tay kiếm khách võ công cao cường, ghét ác như thù, còn hay làm việc thiện, cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, tuy chẳng mấy có danh tiếng trên giang hồ nhưng lại vì thế mà kết thù với rất nhiều người, có điều thanh danh của y ở vùng đó rất tốt, được mọi người hết sức kính trọng. Y rất yêu đứa con cưng của mình, tuy có một thân võ công cao cường nhưng khi ở nhà vẫn thường xuyên làm ngựa cho con cưỡi. Đứa con đó của y cũng rất thông minh, lanh lợi, ngay từ khi mới ba, bốn tuổi đã có trí nhớ phi phàm, nhìn thấy thứ gì đều không quên...”
Nghe Nhật Khốc quỷ kể đến đây, trái tim Tiểu Huyền bỗng thắt lại. Không hiểu vì sao, trí nhớ của nó dường như chỉ bắt đầu từ năm sáu, bảy tuổi, những việc từ đó về sau nó đều có thể ghi nhớ rõ ràng, bất kể là việc nhỏ vụn vặt hay là việc lớn quan trọng, nhưng quãng thời gian trước đó lại hoàn toàn là một khoảng trống. Mỗi lần nghe người khác kể về những chuyện thú vị hồi còn nhỏ xíu, nó đều nghĩ khi đó mình ắt hẳn cũng đáng yêu vô cùng, nhưng về nhà hỏi thì cha lại chỉ thở dài một tiếng, không nói năng gì, dường như trong việc này còn có ẩn tình gì đó. Điều nghi vấn này từ lâu đã in sâu nơi đáy lòng Tiểu Huyền, lúc này chợt bị câu chuyện của Nhật Khốc quỷ khơi dậy, nó nghĩ bụng, sau này một khi có cơ hội nhất định phải hỏi kĩ cha một phen. Biết rằng dù có nghĩ nhiều cũng vô ích, nó bèn đặt mối tâm sự ấy qua một bên, tập trung lắng nghe câu chuyện của Nhật Khốc quỷ.
Nhật Khốc quỷ dường như đã nói đến chỗ vui vẻ, bèn cười hà hà mấy tiếng. “Vị kiếm khách đó thường xuyên hành tẩu giang hồ, mỗi lần về nhà đều mang về cho vợ con một bọc đồ ăn, đồ chơi thú vị, rồi cả nhà ba người quây quần bên nhau, sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc...”
Tiểu Huyền nghe mà ngơ ngẩn, lại nghĩ tới việc cha mỗi lần vào thành cũng mang về ình rất nhiều thứ đồ thú vị, bất giác sinh lòng đồng cảm, rồi nó lại nghĩ đến người mẹ chưa từng gặp mặt của mình, không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ đứa bé kia.
Giọng của Nhật Khốc quỷ dần trở nên trầm thấp: “Năm đứa bé đó mười tuổi, người kiếm khách phải tới Giang Nam làm một chuyện theo lời ước hẹn với bằng hữu, thời gian xa nhà khá lâu, tất nhiên y rất nhớ người thân. Y đã mua rất nhiều đồ ở Giang Nam, sau đó vội vã trở về, vốn tưởng rằng sẽ được gặp lại vợ đẹp con ngoan, cùng gia đình hưởng niềm vui sum vầy, nào ngờ... nào ngờ trong thời gian y không ở nhà, kẻ thù đã bắt cóc vợ con y, còn phóng hỏa đốt sạch cả ngôi nhà, chỉ lưu lại một đống đổ nát...” Hắn thở dài một tiếng, nói tiếp: “Kẻ thù của vị kiếm khách đó là một tên địa chủ lắm tiền nhiều của trong vùng, thường ngày chuyên bóc lột bách tính, bị vị kiếm khách dạy bảo mấy lần nên trong lòng ôm hận. Nhân lúc vị kiếm khách có việc phải ra ngoài, hắn đã dùng một khoản tiền lớn để mua chuộc đám sơn tặc trong Phi Vân trại ở gần đó hòng phát tiết nỗi oán hận khi xưa. Đám sơn tặc trong Phi Vân trại vốn cũng có khúc mắc với vị kiếm khách, hai bên tất nhiên vào hùa với nhau ngay. Bọn chúng tuy có nhiều người nhưng từ lâu đã nghe nói vị kiếm khách kia có võ nghệ cao cường, sợ không địch lại nên đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ, bỉ ổi là bắt cóc vợ con của vị kiếm khách, còn găm lên tường một mảnh giấy, nhắn vị kiếm khách trong vòng mười ngày phải tới Phi Vân trại chịu chết. Tất nhiên bọn chúng đã bày sẵn cạm bẫy ở đó, lại ỷ rằng có con tin trong tay nên không sợ vị kiếm khách không tới phó ước...”
Tiểu Huyền nghe tới đây thì nắm chặt đôi bàn tay, lớn tiếng nói: “Cha